Giang Vũ Phi cười lạnh: “Tôi nói với anh như vậy đấy, anh muốn làm gì?”
Nguyễn Thiên Lăng siết chặt bàn tay, anh thật sự sợ rằng mình sẽ không cẩn thận mà bóp chết cô. Anh đã đối xử rất tốt với cô, vì cô mà từ hôn với Nhan Duyệt, thậm chí còn muốn lấy cô làm vợ. Nhưng mà cô thì sao, không chịu nhận cái gì của anh, lúc nào cũng đối xử với anh lạnh lùng như băng, chưa từng có cảm xúc tốt.
Nguyễn Thiên Lăng phát hiện mình thật sự đã bị coi thường, vậy tại sao anh còn giữ một người phụ nữ như vậy bên người? Dựa theo cách làm của anh trước kia thì anh đã ném cô đến tận Java từ lâu rồi. Bây giờ chẳng những anh giữ cô lại, mà còn luôn nịnh bợ cô để rồi lại nhận lấy một gáo nước lạnh, chính anh cũng cảm thấy rất uất ức.
“Em có tin hay không, anh có thể lập tức bán em sang nước ngoài, làm cho em không thể nào trở về, làm cho em chứng kiến cái gì mới gọi là địa ngục!”
“Tôi tin, không có gì là anh không làm được!”
“Vậy mà em còn dám chống đối anh!”
Khóe miệng cười nhạo của Giang Vũ Phi lớn hơn: “Không phải là tôi chống đối anh, mà là anh đang chống đối tôi, anh cũng đang chống đối lại bản thân anh. Thả tôi ra đi, tôi sẽ không chống đối anh nữa!”
“Em luôn muốn rời khỏi anh đúng không?”
Giang Vũ Phi hơi nghiêng đôi gò má, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài: “Biết rõ rồi mà còn cố hỏi. Anh là loại người không hiểu cái gì là ‘tôn trọng’ người khác, ai muốn sống cùng anh cơ chứ.”
Cằm của Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên cứng lại: “Được thôi, sinh đứa bé ra rồi anh sẽ tôn trọng em, cho em đi.”
“Có bản lĩnh thì hãy cho tôi đi ngay bây giờ.”
“Em đang mơ tưởng đem con của anh đi sao.”
“Anh muốn có con, có nhiều phụ nữ sẽ sinh cho anh, vì sao lại cần con của tôi? Nguyễn Thiên Lăng, anh đừng nói với tôi là anh thích tôi nha.”
“Thích em, nằm mơ đi!”
“Vậy tốt nhất hãy chắc chắn lời anh nói hôm nay đi, tôi không muốn anh thích tôi, tốt nhất anh đừng thích tôi.”
Mẹ nó, nói hay cứ như kiểu có người thích cô vậy đó!
Nguyễn Thiên Lăng bỗng nhéch môi cười lạnh: “Những lời này anh cũng tặng cho em, tốt nhất em đừng thích anh!”
Giang Vũ Phi lập tức nhếch miệng, lộ ra nụ cười mỉa mai. Thích anh, kiếp sau cũng không có khả năng!
Nguyễn Thiên Lăng nhìn thấy cô cười nhạo, cơn tức càng không có chỗ bộc phát. Người đàn bà chết tiệt, tốt nhất cô đừng thích tôi, nếu không tôi cho cô đẹp mặt!
Về phần làm sao để cô đẹp mặt thì anh cũng chưa nghĩ đến.
Giang Vũ Phi không muốn tiếp tục cãi nhau với anh, cô xoay người ngồi xuống giường, mở một quyển sách ra xem.
Cô lạnh nhạt, không quan tâm, mặc kệ tất cả, ngược lại càng làm cho anh không cam lòng. Nhưng mà anh còn làm gì được nữa, lôi kéo cô, kêu cô tiếp tục cãi nhau với anh ư? Như vậy cũng quá ấu trĩ rồi. Bỏ đi, đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, anh bỏ qua cho cô một lần vậy.
Nguyễn Thiên Lăng hừ một tiếng rồi bước ra khỏi phòng ngủ. Anh cũng không biết mình muốn đi nơi nào nên đi thẳng xuống lầu, quyết định đi thăm Phích Lịch.
Mới vừa đi tới phòng khách, thím Lý từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy cuộn len trong tay Nguyễn Thiên Lăng. Anh chú ý tới ánh mắt của thím Lý, cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện anh còn cầm thứ đó.
Anh đưa cuộn len lộn xộn cho thím Lý, nói một cách thản nhiên: “Đi vứt đi.”
“Thiếu gia, đây không phải…” Thím Lý lộ ra nét mặt hoài nghi.
“Đây là cái gì?”
“Đây không phải là giày mà cô Giang đan cho em bé sao? Tại sao lại tháo ra rồi, lúc tôi đi lên coi thì vẫn còn rất tốt mà.”
“…” Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng hơi kì quái một chút.