Tiêu Lang ngồi trong xe, vừa rồi luôn nhìn hành động của bọn họ bằng ánh mắt thâm sâu.
Lúc Giang Vũ Phi nhìn Nguyễn Thiên Lăng, trong mắt tràn ngập yêu thương.
Là tình cảm của thiếu nữ đơn thuần không che giấu chút nào…
Cho dù cách xa một khoảng cách, cho dù ánh sáng mơ hồ, anh cũng có thể cảm thấy được tình ý trong mắt cô.
Đã từng là người cô hận nhất, nhưng bây giờ đứng trước mặt cô lại trở thành người cô yêu nhất.
Không biết đây là may mắn hay là bất hạnh...
Càng không biết sau khi khôi phục trí nhớ, cô sẽ có phản ứng như thế nào...
"Thiếu gia, có cần đi theo không?" Địch Sinh hỏi anh.
"Không cần, quay về đi."
“Vâng.”
----
Sau khi cãi nhau với Nguyễn Thiên Lăng, Giang Vũ Phi không suy nghĩ về những chuyện nữ giúp việc thần bí kia nói nữa.
Dù sao cô cũng không nhớ, cũng không cần quan tâm đến những chuyện kia.
Về phần sau này có khôi phục trí nhớ hay không, sau này hãy nói.
Bảy ngày trôi qua, Nguyễn Thiên Lăng cũng chuẩn bị đến công ty làm việc.
Giang Vũ Phi nói chuyện cô muốn ra ngoài tìm việc làm, đương nhiên là Nguyễn Thiên Lăng từ chối.
Nhưng anh không phải là hoàn toàn không đồng ý.
Anh chỉ nói bây giờ sức khỏe cô không tốt, hai tháng nữa đi tìm việc làm cũng không muộn.
Có câu tổn thương gân cốt cần một trăm ngày để hồi phục, thân thể của cô còn chưa linh hoạt, cho nên tịnh dưỡng thêm hai tháng nữa là việc cần thiết.
Giang Vũ Phi không tranh luận với anh những chuyện nhỏ này, nên đồng ý sau hai tháng nữa sẽ tìm việc làm.
---
Đằng sau “Phi Nhi castle” có một mảnh vườn.
Giang Vũ Phi ở nhà nhàm chán, nên định trồng một ít hoa trong vườn.
Hôm nay, cô đang gieo hạt giống.
Chưa được một lát, thím Lý đã đi đến bên cạnh cô, nói với cô: "Cô Giang, phu nhân đến."
Mẹ Nguyễn Thiên Lăng đến?
Giang Vũ Phi vội vàng đứng dậy, cô đưa cái xẻng nhỏ trong tay cho thím Lý, lại tháo tạp dề xuống đưa cho bà.
"Thím Lý, phiền thím cất những thứ này giúp tôi, cảm ơn nhé."
"Không cần khách khí, mau đi đi, phu nhân đang chờ cô."
“Được!”
Giang Vũ Phi cười, rửa tay xong liền đi đến phòng khách.
Cô không biết mẹ Nguyễn Thiên Lăng tới nơi này làm gì, sắp phải gặp bà, cô vẫn hơi khẩn trương.
Giang Vũ Phi đi vào phòng khách, chỉ thấy bà Nguyễn ngồi trong phòng khách uống trà, và còn tùy ý quan sát mọi thứ ở đây.
“Phi Nhi castle” là Nguyễn Thiên Lăng bỏ ra một số tiền lớn để mua lại.
Nội thất bên trong cũng trang trí theo ý anh.
Từ nhỏ Nguyễn Thiên Lăng đã có thói quen xa xỉ, những món đồ rẻ, tầm thường, không đủ cấp bậc là anh đều không để vào mắt.
Cho nên mọi thứ ở đây, phong cách xa hoa thì không nói, còn mang cả hơi hướng quý tộc.
Khu nhà Nguyễn gia cũng không xa hoa bằng nơi này, rất nhiều kẻ có tiền cũng không nỡ vung tiền như thế.
Phải biết rằng không biết tiết kiệm, lúc không có tiền tiêu sẽ rất đau khổ.
Nếu như một mình Nguyễn Thiên Lăng ở chỗ này, bà Nguyễn sẽ không có ý kiến gì.
Nhưng Nguyễn Thiên Lăng lại mua căn biệt thự này cho Giang Vũ Phi ở…
Giang Vũ Phi tuổi còn trẻ đã biết hưởng thụ như thế, còn hưởng thụ tiền của con trai bà ta, lòng bà ta cảm thấy rất không thoải mái.
"Bác gái, bác tìm cháu có chuyện gì sao?" Giang Vũ Phi đi đến, lễ phép hỏi.
Bà Nguyễn nghiêng đầu nhìn về phía cô, cười nhạt nói: "Cũng không có gì, chỉ là đến thăm hai đứa thôi. Cháu dẫn bác đi thăm một chút đi, hôm nay vẫn là bác lần đầu đến nơi này."