“Tránh ra.” Nguyễn Thiên Lăng quát to, tiếp tục giương súng lên, không buông xuống.
Nước mắt Nhan Duyệt rơi lã chã: “Lăng, sao anh có thể em tàn nhẫn với như vậy. Anh muốn giết Phích Lịch, cũng không thèm quan tâm đến cảm nhận của em sao? Anh mà bắn phát súng này thì không phải chỉ giết chết mỗi Phích Lịch, mà còn giết chết tình cảm hơn mười năm nay của chúng ta, anh nỡ ra tay ư?”
Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng trở lên lạnh lùng, anh mím đôi môi mỏng lại, tay vẫn giữ chặt báng súng. Nhan Duyệt bước lên trước, mỉm cười nói: “Lăng, chẳng lẽ anh quên rồi ư? Năm đó em tặng Phích Lịch cho anh, nó còn nhỏ như vậy, nhưng loáng một cái nó đã lớn như thế này. Chúng ta đã cùng nuôi nó lớn lên, nó không chỉ là “con” chung của chúng ta, nó còn là nhân chứng tình yêu của chúng ta. Lăng, anh tha cho Phích Lịch đi mà, để em mang nó đi, được không?”
“Nó chỉ là một con chó, cô hà tất phải cầu xin cho nó như vậy.” Giang Vũ Phi bỗng lạnh nhạt nói.
Nhan Duyệt liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: “Trong mắt cô nó chỉ là một con chó, nhưng đối với tôi, nó là con của tôi, là người nhà của tôi! Cô không biết tầm quan trọng của Phích Lịch đối với chúng tôi, cô không hiểu thì đừng nói lung tung.”
“Đúng là tôi không hiểu, nhưng tôi biết nó giết chết con tôi, nên nó đáng phải chết!”
“Giang Vũ Phi, cô thật độc ác! Phích Lịch không biết gì hết, chẳng lẽ cô không thể tha cho nó ư?”
“Không thể.” Giang Vũ Phi trả lời một cách dứt khoát: “Nguyễn Thiên Lăng, nó hại chết con của chúng ta, anh còn chờ gì nữa, giết nó đi.”
“Giang Vũ Phi!” Nhan Duyệt hét lên đầy lo lắng: “Cô không thể cho Phích Lịch một con đường sống sao?”
Giang Vũ Phi lạnh lùng cười nói: “Thực ra người muốn giết nó không phải là tôi, là Nguyễn Thiên Lăng. Cô hỏi anh ta xem có đồng ý tha cho Phích Lịch không?”
“Lăng…”
Nguyễn Thiên Lăng liếc nhìn Giang Vũ Phi, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Anh nghe lời em, em nói giết là giết.”
Nhan Duyệt âm thầm nắm chặt tay lại, anh lại cho Giang Vũ Phi quyết định sự sống chết của Phích Lịch. Phích Lịch là do hai người cùng nuôi, chẳng lẽ anh không có chút tình cảm nào với nó sao?
Thâm tâm Nhan Duyệt chứa đầy sự hận thù, cô ta hận Nguyễn Thiên Lăng vô tình, và càng hận hơn là sự xuất hiện của Giang Vũ Phi, hận cô đã phá hoại tình cảm của hai người họ.
Giang Vũ Phi khẽ cười, nói: “Nhan Duyệt, cô nghe rồi chứ, sự sống chết của Phích Lịch đang nằm trong tay tôi. Cô muốn cứu nó thì tới cầu xin tôi đi, cô xin tôi, có thể tôi sẽ bỏ qua cho nó.”
Chị Tôn trừng mắt, thở phì phì la lớn: “Cô là cái thá gì mà muốn tiểu thư nhà tôi phải cầu xin cô! Tiểu thư nhà tôi mới là vị hôn thê của Nguyễn thiếu gia, trong bụng cô ấy đang mang thai con của Nguyễn thiếu gia, cô có thể so sánh với tiểu thư nhà tôi sao?”
Giang Vũ Phi không thèm chấp nhặt với loại người làm ỷ thế chủ ăn hiếp người khác này, mắt cô nhìn chằm chằm vào Nhan Duyệt: “Không phải cô không muốn Phích Lịch chết sao? Vậy thì cô qua đây cầu xin tôi đi.”
Tay Nhan Duyệt càng nắm chặt hơn, cô ta nhìn Nguyễn Thiên Lăng với con mắt đau buồn, nhưng anh vẫn lạnh băng, không có ý muốn nói chuyện với cô ta. Trái tim cô giống như rơi xuống đáy vực vậy, rất khó chịu, rất đau đớn.
Nếu Giang Vũ Phi không xuất hiện thì tốt biết bao, như vậy Nguyễn Thiên Lăng vẫn là của một mình cô ta, người anh yêu vẫn là cô ta.
“Nhan Duyệt, tôi cho cô ba giây, nếu cô không cầu xin tôi, tôi sẽ giết Phích Lịch!”