Giang Vũ Phi thoáng cái đã chú ý thấy miệng vết thương trên trán anh.
Miệng vết thương hiện lên hình tròn, đó là hình dạng mũi giày cô nện lên mà có. Vết thương của anh đã không còn chảy máu, nhưng máu thịt vẫn còn đỏ tươi như trước, nhìn thấy có chút giật mình.
Cô rời ánh mắt đi, Nguyễn Thiên Lăng cũng không thực sự bỏ đi.
"Con rắn kia có lẽ không có độc, không cần động dao trên chân tôi." Cô lạnh nhạt nói.
"Có độc hay không không phải cô nói là được." Nguyễn Thiên Lăng nói xong, liền làm một hành động khiến cô vô cùng kinh hãi.
Anh thế mà lại cúi đầu dùng miệng hút vết thương của cô.
Bờ môi ấm áp đột nhiên tiếp xúc trên bắp chân cô, làm cho cơ thể cô khẽ run rẩy một thoáng.
Anh mạnh mẽ hút vào, rồi nhổ ra huyết dịch đỏ sậm, liên tục hút như thế mấy lần, cho đến khi thứ nhổ ra đều là huyết dịch đỏ tươi, anh mới ngừng động tác.
"May mắn là độc của rắn không nghiêm trọng, hiện tại cô tạm thời sẽ không sao." Người đàn ông lấy ra một lọ nước khoáng, súc miệng, lại đổ chỗ nước còn thừa lên bắp chân cô, rửa sạch miệng vết thương cho cô.
Sau khi làm xong những chuyện này, anh lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, cũng đã mười giờ tối rồi.
Cất điện thoại đi, anh quay người đưa lưng về phía cô, đầu gối cong lên, thân thể hơi nghiêng về phía trước.
"Lên đi, tôi cõng cô xuống núi."
Giang Vũ Phi một lần nữa sửng sốt, cô nhìn anh chằm chằm, giống như đang nhìn người ngoài hành tinh.
"Động tác nhanh lên, nếu cô muốn chết thì tôi đi một mình!" Người đàn ông không kiên nhẫn khẽ quát.
Cô thoáng do dự một chút, rồi vẫn nằm sấp lên trên tấm lưng rộng lớn của anh. Nếu anh đã không có ý định trừng phạt cô, cô đương nhiên sẽ không cần làm khó mình, có người cõng cô xuống núi, cô việc gì phải không đồng ý.
Nguyễn Thiên Lăng hơi nâng người cô lên, dễ dàng cõng cô trên lưng, đi về phía chân núi.
Giang Vũ Phi nằm sấp trên lưng anh, cô cảm thấy rất lạnh, không khỏi dựa vào trên người anh.
Nguyễn Thiên Lăng chú ý tới động tác của cô, thản nhiên nói: "Ôm chặt tôi một chút, lát nữa đừng ngủ quên để té xuống đấy."
Cô thật sự buồn ngủ, con mắt cũng không thể mở ra được.
Trước mắt đều mơ hồ không rõ, luôn luôn cảm thấy buồn ngủ. Cũng không biết là do cô quá mệt mỏi, hay vẫn là do tác động của độc rắn.
Nghe lời anh nói, cô phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ anh, vùi mặt ở sau lưng anh.
Đang lúc cô sắp ngủ mất, điện thoại của Nguyễn Thiên Lăng vang lên.
Người đàn ông dừng bước lại, dùng một tay lấy điện thoại ra, nói: "Alo, ông ạ… Vâng, cô ấy đang ở cùng với cháu, ông không cần lo lắng. Có lẽ tối nay chúng cháu sẽ trở về… Vâng, cháu gác máy đây."
Giang Vũ Phi hơi mở to mắt, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, ông nội lại đang quan tâm cô.
Nguyễn Thiên Lăng đang muốn tiếp tục đi tiếp, điện thoại vang lên lần nữa.
Lần này là Nhan Duyệt gọi điện thoại tới, anh thoáng do dự một lát, lại thả di động vào túi, không nghe máy.
Giang Vũ Phi nghe tiếng chuông cứ vang mãi, làm cho cô đau đầu, cô nhíu mày mơ màng nói ra: "Nhanh nghe đi, tôi đau đầu quá."
Người đàn ông mím môi không trả lời cô.
Tiếng chuông ngừng, qua vài giây đồng hồ lại reo lên. Nguyễn Thiên Lăng lấy điện thoại di động ra, trực tiếp chuyển sang chế độ im lặng.
Giang Vũ Phi chú ý tới hành vi của anh, nhưng cô không hỏi gì, cũng không nghĩ nhiều gì.
Cô nằm sấp trên lưng anh, mắt nhìn ngọn núi đen kịt phía xa xa, nghĩ thầm ở đây tối quá, cũng không biết có dã thú hay không.
Chẳng may có dã thú đến, Nguyễn Thiên Lăng có thể một mình chạy trốn mà vứt bỏ cô hay không?
Nghĩ tới đây, cô không khỏi siết chặt cánh tay, càng ôm chặt cổ của anh hơn.