Chỉ có lúc ấy nhìn cô trong bộ dáng khổ sở đầy oán hận, anh mới nảy sinh cảm giác áy náy.
Đặc biệt là hôm đó, lúc trên xe, dáng vẻ khổ sở như muốn chết của cô làm lòng anh rung động, làm anh nhận ra rằng dường như anh đã đi quá xa.
Vì vậy hôm nay, anh đã mang cô tới đây để cho cô biết sự thật, cho cô một sự an tâm, cũng cho cô một chút đền bù.
Nguyễn Thiên Lăng hít sâu một hơi, không tức giận với cô, anh kéo tay cô qua, nhét chìa khóa căn hộ vào tay cô, đồng thời anh cũng nhét vào tay cô tờ chi phiếu năm mươi triệu.
“Nhà này là chuẩn bị cho cô, tất cả bên trong đều là đồ mới, chưa từng có người dùng qua. Về sau nhà này là của cô, cô hãy chuyển đến ở. Còn số tiền này nữa, tôi nói cho cô, thì nhất định cho cô! Tôi cũng đã cho cô biết sự thật, cô không bị ai cưỡng hiếp cả, cho nên cô không cần tiếp tục mất ăn mất ngủ vì chuyện đó nữa.”
Nói xong, anh liền quay người rời đi.
Giang Vũ Phi nhìn chìa khóa cùng với chi phiếu trong tay, cảm thấy rất nhục nhã.
“Nguyễn Thiên Lăng, anh đã lên kế hoạch làm tổn thương tôi như vậy, tưởng rằng cho tôi một căn nhà, một ít tiền là có thể đền bù cho sự tuyệt vọng và đau khổ của tôi trong khoảng thời gian này sao?”
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô, người đàn ông dừng bước, quay người lại.
Giang Vũ Phi ngước mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào anh, bày tay nắm chặt, nắm chặt thứ đồ trong tay!
Thình lình cô ném chìa khóa cùng với chi phiếu về phía anh, chi phiếu rơi trên mặt đất, còn kim loại cứng rắn kia lại sượt qua khuôn mặt lạnh lùng của Nguyễn Thiên Lăng, một vết máu tức thời xuất hiện trên mặt anh!
“Tôi cho anh biết, tôi không cần anh bù đắp, anh nợ tôi, cả đời này cũng không thể bù đắp được!” Giang Vũ Phi phẫn hận kêu to với anh, trong đôi mắt mở to của cô toàn là lạnh lùng và oán hận.
Nguyễn Thiên Lăng nheo mắt lại, đưa tay lau vết máu trên mặt, đôi môi mỏng nhếch lên lạnh lùng nói: “Tốt, không cần thôi, tôi cũng không bao giờ nợ cô bất cứ cái gì nữa!”
“Hừ!” Giang Vũ Phi châm chọc cười gằn.
Không, anh nợ tôi rất nhiều, anh vĩnh viễn cũng không biết được, kiếp trước tôi và con đã chết trước mặt anh như thế nào.
Anh đang gánh vác hai mạng người, dùng mạng của anh để trả, cũng không thể nào trả hết!
Nguyễn Thiên Lăng rất ghét nhìn thấy cô trong dáng bộ cười khẩy đó, cả người anh nóng lên, cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng, bàn tay nắm chặt!
Giang Vũ Phi không có ý định nói chuyện tiếp với anh, cô cụp mắt, đi lướt qua bên cạnh anh mà không chút do dự.
Xuống lầu rất nhanh, cô chạy ra khỏi cư xá, đứng ở trên con đường trống trải, hơi ngửa đầu lên, để mặc những bông tuyết trắng lạnh rơi trên mặt cô, từ từ tan chảy.
Gió lạnh thổi từng cơn, mặt cô rất lạnh, cơ thể cũng rất lạnh.
Nhưng lòng cô còn lạnh hơn!
“Bác gái, đó không phải là Giang Vũ Phi sao?”
Trong nhà hàng ở bên kia đường, Nhan Duyệt đang cùng bà Nguyễn ngồi đối diện nhau ăn cơm, bọn họ ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ. Từ góc đó bọn họ nhìn lại, vừa hay nhìn thấy góc nghiêng của Giang Vũ Phi.
Bà Nguyễn nhìn theo ánh mắt của Nhan Duyệt, thấy Giang Vũ Phi đang đứng ở cửa cư xá, bà ta hơi cau mày.
Sao nó lại ở đó?
Cư xá kia là do Nguyễn gia đầu tư xây dựng, bên trong có mấy căn đều là tài sản của Nguyễn gia, Giang Vũ Phi tới nơi này làm gì?
Trong Ánh mắt bà Nguyễn hiện lên một tia nghi ngờ.
Cũng lúc này, xe của Nguyễn Thiên Lăng chậm rãi đi từ trong cư xá ra, xe dừng lại trước mặt Giang Vũ Phi, Nguyễn Thiên Lăng mở cửa đi ra, đứng trước mặt Giang Vũ Phi không biết nói gì với cô.
Không ngờ Nguyễn Thiên Lăng cũng ở đây!