"…" Được rồi, anh ta cũng chưa từng nói muốn theo đuổi cô, cô thật sự không cần phải tự mình đa tình nữa.
"Không có gì, anh đi câu cá đi, tôi không đi cùng đâu." Giang Vũ Phi quay người trở lại phòng ngủ, Cung Thiếu Huân nhìn bóng lưng cô, đắc ý nhếch khóe miệng lên.
Cuối cùng có thể ở lại đây rồi, anh ta vui vẻ xuống lầu. Nghĩ thầm mặc kệ bây giờ cảm giác của Tiêu Vũ đối với anh ta như thế nào, chỉ cần anh ta không ngừng cố gắng, tin rằng cuối cùng cũng có thể chậm rãi đánh bại được cô.
Buổi tối ăn cơm xong, Cung Thiếu Huân và bọn A Tinh vẫn về thành phố, Giang Vũ Phi vẫn luôn lo lắng buổi tối phải đối mặt với anh ta như thế nào để ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp khi ở cùng anh ta.
Cũng may anh ta không ở lại, cô âm thầm thở phào một hơi.
Sau khi rửa mặt đánh răng xong, cô trở lại trong phòng ngủ thì nghe thấy chuông điện thoại vang lên.
Là một số không có tên trong danh bạ gọi tới, nhưng Giang Vũ Phi biết đây là cuộc điện thoại của Tiêu Lang gọi tới.
Đây không phải là số điện thoại di động của Tiêu Lang, mà là một số điện thoại không đăng kí, anh mua riêng chỉ để liên hệ với cô.
Cô sớm đã học thuộc lòng dãy số đó, mỗi lần nghe điện thoại xong cũng sẽ xóa bỏ nhật ký cuộc gọi, tuyệt đối không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Giang Vũ Phi ngừng lau tóc, đặt khăn lông xuống, ngồi trên giường nghe điện thoại.
"Gần đây có khỏe không?" Tiêu Lang mở miệng hỏi cô, không gọi tên cô.
Giang Vũ Phi “ừm” một tiếng: "Anh ta có gây khó dễ gì cho anh không?"
"À, tất nhiên là có rồi. Trong khoảng thời gian này anh ta chèn ép anh mọi đường, có điều mấy chuyện đó đều bị anh giải quyết hết rồi. Em không cần lo lắng cho anh, anh có thể ứng phó được."
"Xin lỗi, là em làm liên lụy đến anh." Giang Vũ Phi áy náy nói.
Nếu Nguyễn Thiên Lăng thật sự muốn đối phó với một người, nhất định sẽ cho đối phương đả kích rất nặng nề, giống như lúc trước đối phó với Tất Thế Xương, La thị vậy.
Không cần hỏi thì cô cũng biết, bây giờ anh đối phó với Tiêu Lang như thế nào, khẳng định còn hung ác hơn đối phó với bọn người Tất Thế Xương lúc trước.
Tiêu Lang cười nói: "Em không cần phải xin lỗi anh, lúc anh giúp em đã lường trước được tình huống hiện tại rồi. Nói thật, với anh mà nói, đây không phải một chuyện xấu."
Điều anh muốn chính là chọc giận Nguyễn Thiên Lăng, làm cho anh ta ra tay đối phó với anh. Đây chỉ là bước khởi đầu trong kế hoạch của anh, nhưng những chuyện này anh sẽ không nói cho Giang Vũ Phi biết.
Giang Vũ Phi rất nghi ngờ, cô không hiểu nổi tại sao anh lại nói đây không phải chuyện xấu cơ chứ.
"Anh thật sự không có vấn đề gì chứ?"
"Anh không có vấn đề gì đâu." Giọng nói Tiêu Lang rất nhẹ nhàng tự nhiên: "Ngược lại là em, ở đó có vấn đề gì hay không, người của anh nói, gần đây có một người đàn ông vẫn luôn tiếp cận em, bây giờ còn dự định chuyển vào ở cùng em. Có cần anh đến đối phó với anh ta không?"
"Anh ta không phải là người xấu, tiếp cận em cũng không có mục đích gì cả. Anh ta không biết chuyện của em, không biết chút tin tức gì hết, em có thể ứng phó với anh ta được, anh không cần lo lắng cho em đâu."
"Vậy là tốt rồi. Nếu cần thiết, đổi chỗ ở luôn cũng được."
"Vâng." Giang Vũ Phi nhẹ giọng nhận lời.
Cô nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong lòng thực sự không muốn rời khỏi đây chút nào. Nơi này cảnh đẹp lại yên tĩnh, người dân cũng rất thuần phác, còn có một bà lão đối xử với cô rất tốt nữa.
Cô không thích cuộc sống nay đây mai đó, cô muốn ổn định lại.
Ở chỗ này khó khăn lắm cô mới tìm được cảm giác thuộc về mình, cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì cô cũng không muốn rời đi.
Giang Vũ Phi không nói chuyện với Tiêu Lang quá lâu, tắt điện thoại, cô ngồi trên giường ngẩn người, trong đầu trống rỗng, không muốn nghĩ gì hết.
Trong phòng trọ của nhà dân trên thị trấn, Tống Hiểu Đồng cũng đang đứng ngẩn người trước ban công.