Bởi vậy cô cố gắng tránh một số phản ứng không tốt, còn thuyết phục bản thân, bất kể quá khứ có chuyện gì xảy ra, đều phải dũng cảm tiếp nhận, không được sợ hãi.
Giống như bây giờ, thím Lý chỉ nhắc một chút đến chồng cũ của cô, cô liền nhanh chóng tiếp nhận sự thật là cô đã ly hôn.
Thật ra, thậm chí sâu trong lòng cô còn rất nhiều hiếu kỳ đối với chồng cũ của cô.
Cô chưa từng yêu đương bao giờ, suy nghĩ chỉ dừng lại ở lứa tuổi mười tám mười chín đơn thuần, bây giờ lòng cô ngập tràn hiếu kì đối với người khác giới, không có ác ý nào.
Từ nhỏ cô đã luôn mơ ước gặp được một chàng bạch mã hoàng tử, mà cô của bây giờ, không có tâm trạng suy nghĩ lý do tại sao cô lại ly hôn với chồng cũ.
Cô chỉ nghĩ, rốt cuộc người đàn ông mà cô từng kết hôn là kiểu người như thế nào.
Thím Lý nhìn vẻ mặt tự nhiên, không có thái độ bài xích của cô, vì vậy yên tâm nói: “Cô Giang, năm cô 20 tuổi, cô đi xem mặt rồi quen biết với thiếu gia…”
“Đi xem mặt? Lúc 20 tuổi tôi vẫn còn học đại học mà.” Giang Vũ Phi không nhịn được nói xen vào.
Thím Lý cười gật đầu: “Đúng vậy, cô vẫn đang học đại học. Lúc ấy, Nguyễn gia công khai xem mặt, muốn cưới một cô gái cho thiếu gia, làm vợ của thiếu gia. Ba mẹ cô cũng đăng kí thay cô, cho cô đến tham gia.”
“Nguyễn gia rất giàu sao?”
“Ừm, Nguyễn gia là gia tộc giàu có nhất thành phố A, cô cũng nghe qua Nguyễn thị rồi chứ?”
“Tôi biết rồi, thím nói tiếp đi.” Nguyễn gia giàu có, ba mẹ cô cho cô đi xem mặt cũng là chuyện rất bình thường.
Dù sao họ cũng là người không có lợi thì không dính vào, tuy cũng hy vọng cô có thể gả vào Nguyễn gia để có một cuộc sống tốt hơn, nhưng họ muốn làm thân với những nhà giàu như Nguyễn gia nhiều hơn.
Nhưng mà lúc đó con gái đi xem mặt, có lẽ cũng giống như cô, là vì tài sản của Nguyễn gia mà thôi.
“Lão thái gia đích thân đi khảo sát đối tượng xem mặt giúp thiếu gia, sau đó lão thái gia chọn trúng cô, thiếu gia không có ý kiến, ngay sau đó hai người nhanh chóng cử hành hôn lễ, rồi cô trở thành vợ của thiếu gia, thiếu phu nhân của Nguyễn gia.”
“Nhanh quá đi, cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.” Tại sao lại chọn cô chứ, cô cảm thấy còn khó tin hơn trúng giải thưởng lớn 60 triệu.
Dáng vẻ đơn thuần của Giang Vũ Phi làm cho thím Lý cảm thấy mắc cười, ánh mắt bà nhìn cô ngập tràn yêu thương.
Nhớ lúc cô mới gả vào Nguyễn gia, cũng đơn thuần như vậy, còn có một chút ngượng ngùng nữa, lúc đó cô giống như một đứa trẻ không nhiễm bụi trần, làm cho người khác cảm thấy rất thân thiết, rất muốn đến gần.
Về sau cô thay đổi, càng ngày càng không có sinh khí, có đôi khi bà cảm thấy đau lòng thay cô. Cô còn trẻ như vậy mà lại mất đi sự sôi nổi của tuổi thanh xuân, thật sự rất đáng thương.
Bây giờ nhìn thấy vẻ đơn thuần của cô, thím Lý đột nhiên cảm thấy cô mất trí nhớ cũng không phải là chuyện xấu.
“Đúng vậy, chúng tôi cũng không thể tưởng tượng được. Nhưng mà lão thái gia thích cô, nói cô là cô gái tốt nên chọn cô. Cô Giang, cô chỉ là không có gia thế hơn người, nhưng nếu bỏ qua vấn đề gia thế, cô chính là một cô gái xuất sắc.”
Giang Vũ Phi ngượng ngùng cười, đây là lần đầu tiên có người khích lệ cô như vậy.
“Thím nói lão thái gia, có phải là ông lão hồi nãy vào đây không?”
“Đúng, chính là ông ấy, sau này cô có thể tiếp tục gọi ông ấy là ông nội.”
“Được. Kế tiếp thì sao, sau đó có chuyện gì xảy ra, tại sao tôi lại ly hôn với thiếu gia nhà thím?” Giang Vũ Phi hỏi với vẻ chờ mong.
Đây là chuyện về cô, nhưng cô lại có cảm giác hứng thú như đang nghe chuyện của người khác vậy.