"Em yêu, em không chào đón anh tới như vậy sao?" Giọng nói của người đàn ông trầm xuống một chút, nhưng khi cô ta nghe được giọng nói này thì vừa cảm thấy buồn nôn vừa lại hoảng loạn.
"Bây giờ anh đang ở đâu?" Nhan Duyệt cố gắng ổn định cảm xúc lại rồi lạnh lùng hỏi anh ta.
Người đàn ông nói địa chỉ xong, cô ta liền cầm lấy túi xách rồi đi ra ngoài.
----
Thời gian Giang Vũ Phi và Tiêu Lang đính hôn cũng là ngày mười lăm, vừa qua năm mới là đính hôn ngay, thời gian cũng được tính là đẹp.
Người làm trong nhà hàng cũng biết chuyện bọn họ sắp đính hôn, một số người hay nói giỡn đã đổi giọng gọi cô là bà chủ, mỗi lần cô nghe thấy đều đỏ mặt thẹn thùng.
Nguyễn gia cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho lễ đính hôn, có điều trước khi chuẩn bị cái này, đầu tiên là phải chuẩn bị lễ mừng năm mới đã.
Nguyễn An Quốc vẫn luôn không đồng ý chuyện đính hôn của Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt, cho dù ba của Nhan Duyệt đã tìm ông nói chuyện thì cũng vô dụng, chuyện này đã làm cho Nhan gia vốn đã vắng vẻ nay lại càng không có chút cảm giác mừng năm mới vui vẻ nào, mỗi ngày đều có cảm giác bất an.
Hôm nay, Nhan Duyệt đi ra từ ngôi biệt thự.
Cô ta ngồi vào trong xe, tay nắm thật chặt tay lái, không vội vàng lái xe, trong mắt lóe lên sự phức tạp.
Thật lâu sau đó, ánh mắt cô ta lạnh đi, kèm theo đó là một sự quyết tâm.
Lấy điện thoại ra, cô ta bấm một số: "Ken, tôi đã có cách, cần anh giúp tôi…”
----
Nguyễn Thiên Lăng nhận được điện thoại của Nhan Duyệt thì liền lập tức đi đến Nhan gia.
Đẩy cửa phòng ngủ của cô ta ra, anh liền nhìn thấy cô ta đang nằm trên giường.
"Duyệt Duyệt, em bị sao vậy?" Người đàn ông đi đến ngồi xuống bên cạnh cô ta, đưa tay sờ lên trán cô ta.
Cô ta nắm lấy tay anh, khịt khịt mũi: "Chỉ là bị cảm một chút thôi, Lăng, ba mẹ em đều không có ở nhà, hôm nay anh ở lại với em được không?"
"Chúng ta đi bệnh viện thôi."
"Em không đi đâu. Em uống thuốc rồi, một lát nữa sẽ đỡ hơn thôi, em không muốn đi bệnh viện đâu."
Nguyễn Thiên Lăng nghiêng người làm bộ như muốn ôm cô ta lên: "Nghe lời, đi bệnh viện khám thử xem."
"Không đi đâu!" Cô ta ôm lấy cổ của anh, cố gắng hết sức lắc đầu.
Người đàn ông đang ôm cô ta không có cách nào khác nên đành phải cho cô ta nằm xuống, đắp kín chăn cho cô ta.
Lúc này, người làm đẩy cửa đi vào: "Nguyễn thiếu gia, mời uống trà."
"Để đó đi."
Người làm đặt chén trà ở đầu giường, sau đó im lặng đi ra ngoài.
Phòng ngủ Nhan Duyệt ấm áp nên Nguyễn Thiên Lăng cởi áo khoác ngoài rồi cởi luôn nút đầu tiên của áo sơ mi. Anh bưng chén trà lên rồi uống một ngụm trà, trong mắt Nhan Duyệt hiện lên một vẻ khác thường.
"Lăng, anh nhìn có vẻ mệt mỏi quá, gần đây không có nghỉ ngơi đàng hoàng sao?" Cô ta nắm lấy tay anh, quan tâm hỏi.
Nguyễn Thiên Lăng xoa trán: "Ừ, gần đến tết, chuyện cần phải xử lý tương đối nhiều."
Nhan Duyệt kéo người anh xuống, tay ôm lấy cổ anh, chạm trán mình vào trán của anh: "Thực xin lỗi, anh bận rộn như vậy mà em còn bắt anh ở lại với em."
"Em nói cái gì ngốc vậy, chuyện công ty đương nhiên không quan trọng bằng em rồi." Nguyễn Thiên Lăng xoa má cô ta rồi không nhịn được mà ngáp một cái.
"Lăng, anh nằm ngủ một lát đi, em muốn ôm anh ngủ." Nhan Duyệt vén chăn lên, Nguyễn Thiên Lăng thật sự cảm thấy rất buồn ngủ, nằm xuống dựa vào người cô ta.
Dường như gần đây anh thật sự là quá mệt mỏi, vừa nằm trên giường anh đã muốn nhắm mắt, anh thầm nghĩ chỉ ngủ một lát thôi nên yên tâm nhắm mắt lại thiếp đi.