Ông Nguyễn không thích nói chuyện, nhưng ông ta là người sáng suốt nhất trong nhà.
Ông ta gần như đoán được ý tứ của ba mình.
Lão gia chính là đang muốn làm suy yếu quyền lợi của Nguyễn Thiên Lăng, là cháu trai quá không nghe lời, khiến ông không hài lòng, cho nên ông muốn làm cho quyền lợi của nó suy yếu.
Thế nhưng mà, Thiên Lăng dù gì vẫn là cháu trai ông, ông không có lý do nào để hại cháu trai mình.
Ông Nguyễn không nhìn thấu ba mình đang nghĩ gì, không biết vì sao ông cụ lại làm như vậy.
Nguyễn Thiên Lăng trầm mặc không nói gì, ông nội muốn anh phải nhượng 10% cổ phần công ty, anh nghe xong cũng không quá ngạc nhiên.
Ông nội đã sớm nói với anh, nếu như anh vẫn khư khư cố chấp muốn ly hôn với Giang Vũ Phi, ông sẽ lấy lại cổ phần, không nhận anh là cháu trai.
Hôm nay ông nội chỉ thu hồi 10% cổ phần công ty của anh, chưa có thu hồi toàn bộ, xem như đã rất khoan dung với anh rồi.
Nghĩ xong, anh mở miệng nói: "Cháu không phản đối cho Giang Vũ Phi 10% cổ phần công ty, bản thỏa thuận ly hôn này cháu không có bất kỳ ý kiến gì."
"Thiên Lăng!" Bà Nguyễn nhìn về phía anh vẻ khó có thể tin được, Giang Vũ Phi cũng rất kinh ngạc.
Ông nội cho cô 10% cổ phần công ty, cô ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, cũng định phản đối.
Thế nhưng Nguyễn Thiên Lăng lại không có ý kiến, đồng ý cho cô cổ phần công ty!
Đó là tài sản của anh, tất cả mọi người đều rõ 10% cổ phần của Nguyễn thị nghĩa là như thế nào, nhiều tiền như vậy, sao anh lại cam lòng cho cô chứ?
Giang Vũ Phi hơi mím môi, nhìn về phía Nguyễn An Quốc, nói: "Ông nội, ông có thể đồng ý chuyện ly hôn là cháu đã rất vui rồi. Cháu nói rồi, tài sản của Nguyễn gia, dù một phần cháu cũng sẽ không lấy, mười triệu tiền bồi thường với 10% cổ phần công ty Nguyễn thị, cháu đều không cần."
Cái gì?Nguyễn An Quốc liếc nhìn cô một cái, dõng dạc nói: "Ông đồng ý chuyện hai đứa ly hôn, đây là yêu cầu duy nhất, nếu hai đứa không ký tên, vậy thì cũng đừng ly hôn nữa. Nếu như nhất quyết ly hôn, vậy thì ông sẽ không nhận đứa cháu trai Nguyễn Thiên Lăng này, tất cả của Nguyễn gia, sau này cũng sẽ không thuộc về nó."
Sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, Giang Vũ Phi càng kinh ngạc mở to hai mắt.
Trong lòng cô có cảm giác nói không nên lời gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy, tất cả những ủy khuất và đau khổ cô chịu đựng đều không đáng là gì trước sự bảo vệ của ông nội.
Ai nói cô không có người quan tâm, không có người thương yêu chứ.
Trên thế giới này cô có ông nội rất yêu thương cô, ông nội hết sức hiền từ, vẫn luôn rất tốt với cô.
Hiện tại cô sẽ ly hôn với Nguyễn Thiên Lăng, để đền bù tổn thất cho cô, ông phải hi sinh nhiều như vậy, cô không cảm động sao được.
Vành mắt Giang Vũ Phi hơi đỏ lên, cô tiến lên ngồi xổm trước mặt ông nội, cầm chặt bàn tay khô gầy của ông, mỉm cười nói: “Ông nội, cháu biết là ông muốn bù đắp cho cháu, nhưng mà cháu rất tốt, cháu không cần bù đắp gì cả. Cháu xin nhận tình yêu thương ông dành cho cháu, những tài sản đó ông hãy thu hồi đi, cháu không lấy.”
Nguyễn An Quốc vỗ vỗ tay cô, nói với con trai và con dâu: "Các con đều cho rằng cho Vũ Phi 10% cổ phần là lợi cho nó đúng không? Nhưng ta cảm thấy như vậy còn chưa đủ đền bù tổn thất, nếu các con phản đối lấy cổ phần của Thiên Lăng cho nó, vậy thì đem cổ phần của ta cho Vũ Phi vậy."
"Ba!" Bà Nguyễn vốn đã bị những quyết định liên tiếp của ông đả kích đến mức chưa hoàn hồn lại, bây giờ lại nghe ông có một quyết định nữa, cho dù bà ta thanh nhã đến mức nào, khuôn mặt cũng không khỏi tỏ ra khó chịu.