Nguyễn Thiên Lăng cười nhạt: “Mẹ muốn con cử hành hôn lễ với cô ta, con đồng ý. Nhưng con muốn hôn lễ tổ chức theo nghi thức truyền thống, con không có hứng thú làm đám cưới theo kiểu phương tây với cô ta!”
Nghe vậy, hai người phụ nữ đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
“Tại sao phải tổ chức hôn lễ theo nghi thức truyền thống?” Bà Nguyễn ngờ vực hỏi.
Bởi vì hôn lễ kiểu phương tây phải tuyên thệ, anh không muốn thốt ra ba chữ “tôi bằng lòng” trước mặt cha sứ. Trên hết là vì anh chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với Nhan Duyệt.
“Chẳng tại sao cả, nếu hai người không ưng ý thì thôi, con sẽ hủy bỏ hôn lễ ngay lập tức!”
Nhan Duyệt vội cười: “Không sao đâu, hôn lễ kiểu truyền thống cũng rất tốt, chúng ta là người Trung Quốc, vốn nên tổ chức hôn lễ theo nghi thức truyền thống. Mẹ, con rất thích hôn lễ truyền thống.”
“Con thích thật sao?” Bà Nguyễn mờ mịt hỏi.
Nhan Duyệt gật đầu vẻ chắc chắn: “Vâng, con thích lắm, chỉ cần được kết hôn với Lăng, tổ chức hôn lễ theo kiểu nào cũng được.”
Cô ta sợ anh không đồng ý kết hôn với cô ta, nhưng giờ nghe anh nói thế, những bất an trong lòng cô ta mới lắng xuống. Giang Vũ Phi có được anh yêu thương đến mấy thì cuối cùng người lấy anh cũng chỉ có thể là cô ta.
Mặt Nhan Duyệt tràn ngập ý cười từ tận đáy lòng, giây phút này cô ta thấy vui sướng khôn cùng.
Nguyễn Thiên Lăng nở nụ cười lạnh lùng, chẳng ai trông thấy sự giá lạnh và hung hiểm trong đôi mắt anh.
---
Trong khách sạn Kim Đế, phòng 1407.
Giang Vũ Phi đang nằm trên một chiếc ghế sofa thoải mái rộng rãi, song vẻ mặt của cô lại chẳng dễ chịu chút nào. Cô đau đớn nhíu chặt mày, vầng trán ướt đẫm mồ hôi lạnh. Từng hình ảnh trong quá khứ như một cuộn phim lướt vun vút qua trước mắt cô, ghép lại thành một câu chuyện sống động. Mảng ký ức bị lãng quên tựa cơn thủy triều dữ tợn xô đến, hiển hiện rõ ràng trước mắt cô.
Hóa ra ký ức cô quên đi lại đau đớn như vậy.
Cái chết thảm ở kiếp trước...
Những tổn thương ở kiếp này...
Hóa ra cô đã quên sạch những chuyện mình không muốn nhớ đến.
Chẳng hề bình thường như cô mường tượng... Những trải nghiệm trong quá khứ còn khó tiếp nhận hơn cả những gì Nhan Duyệt nói với cô. Điều cô khó lòng chấp nhận nhất chính là sau khi mất trí nhớ, cô còn đem lòng yêu Nguyễn Thiên Lăng...
Tại sao, tại sao vận mệnh lại luôn trói buộc cô với anh...
Quá trình thôi miên đã kết thúc, Giang Vũ Phi nhắm nghiền mắt không muốn tỉnh lại. Cô hy vọng biết bao tất cả chỉ là một giấc chiêm bao, nhưng đó không phải, đã đến lúc cô phải tỉnh mộng rồi.
“Vũ Phi, em tỉnh chưa?” Tiêu Lang ngồi xuống cạnh cô, khẽ giọng hỏi han. Anh lấy khăn tay, dịu dàng lau mồ hôi trên trán cô.
Giang Vũ Phi chậm rãi mở mắt ra, những ngây thơ, hồn nhiên trong mắt cô đã bị đẩy lùi, lấy lại vẻ thâm trầm, lạnh nhạt của ngày xưa cũ.
Tiêu Lang nhìn vào mắt cô liền biết cô đã khôi phục trí nhớ rồi, cô lại trở thành Giang Vũ Phi của trước kia.
“Vũ Phi, em nhớ ra hết rồi ư?”
Giang Vũ Phi chống người ngồi dậy, nhìn anh: “Phải, tôi nhớ ra hết rồi.”
Tiêu Lang mỉm cười: “Em nhớ lại rồi thì tốt, giờ em tin những lời anh nói rồi chứ.”
Mắt Giang Vũ Phi lóe sáng, cô của bây giờ tin tưởng anh hơn so với khi bị mất trí nhớ. Song những điều anh nói thật vượt quá sức tưởng tượng, cô buộc phải kiểm chứng một phen.
“Tiêu Lang, rốt cuộc ba tôi có ân oán gì với ông nội Nguyễn Thiên Lăng?” Cô hỏi anh.