“Không phải chị nói mấy ngày nay Nguyễn Thiên Lăng sẽ không quay về sao?” Cô tiếp tục hỏi.
Người làm gật đầu: "Đúng vậy, nhưng mà hôm nay lão thái gia đặc biệt không thoải mái nên liền gọi điện thoại cho thiếu gia, kêu cậu ấy trở về một chuyến. Gần đây lão thái gia cũng không gặp thiếu gia, nên rất nhớ cậu ấy."
Trên thế giới này thực sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Nhưng mà nhìn vẻ mặt của người làm thì quả thực không hề nói dối.
Hơn nữa ông nội không thể nào lập âm mưu để hãm hại cô được.
Giang Vũ Phi đau đầu nhíu mày, người làm sợ cô nghĩ ngợi lung tung nên vội nói: "Cô Giang, lão thái gia đang chờ cô dưới lầu đấy ạ."
Giang Vũ Phi dừng việc suy nghĩ lại rồi nói một cách thản nhiên: "Tôi biết rồi."
Cô hít sâu một hơi, cụp mắt che giấu sự lạnh lẽo trong mắt rồi đi ra khỏi phòng ngủ, xuống dưới lầu.
Nguyễn Thiên Lăng ở dưới lầu nhìn thấy cô xuống, trong mắt lóe lên sự phức tạp âm trầm.
Giang Vũ Phi không thèm nhìn anh lấy một cái, cô đi đến đứng bên cạnh Nguyễn An Quốc, còn chưa mở miệng thì Nguyễn An Quốc đã đau lòng nhìn cô rồi nói một cách thương yêu: "Vũ Phi, thiệt thòi cho cháu rồi."
Hốc mắt Giang Vũ Phi ửng đỏ, điều cô không chịu được nhất chính là ông nội quan tâm cô.
Nhưng mà hôm nay trong lòng cô rất khó chịu, không chỉ bởi vì Nguyễn Thiên Lăng cưỡng bức cô, mà cô còn muốn biết có phải là ông nội tác hợp từ bên trong hay không.
“Trong lòng cháu nhất định là đang trách ông nội đúng không? Ông nội quả thật là cố ý gọi cháu và Thiên Lăng cùng quay về, vốn định tác hợp cho hai đứa một lần nữa, chỉ là không ngờ giữa hai đứa sẽ xảy ra chuyện đó.”
Giang Vũ Phi nghiêng mặt nhìn về phía ông lão, rất muốn nói với ông là Nguyễn Thiên Lăng đã cưỡng bức cô.
Nhưng mà ông nội thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra sao?
Hơn nữa lúc ấy cô mặc ít như vậy đứng trong phòng tắm, trừ cô và Nguyễn Thiên Lăng biết được sự thật ra, ai sẽ hoàn toàn tin tưởng cô là bị cưỡng bức?
Không phải ngay cả Nguyễn Thiên Lăng cũng cho rằng cô cố ý quyến rũ anh sao?
Giang Vũ Phi hơi há miệng ra, không biết nên nói như thế nào để biện minh cho chính mình.
Nguyễn An Quốc lại tiếp tục nói: "Ông nội vẫn luôn coi trọng hai đứa, lúc trước hai đứa ly hôn ông cũng rất phản đối. Nếu hiện tại hai đứa đã lại ở bên nhau rồi thì ông nội sẽ làm chủ cho hai đứa..."
"Ông nội!" Giang Vũ Phi đột nhiên cắt ngang lời nói của ông, cô cụp mắt xuống, lạnh lùng kiên định nói: "Cháu với anh ta không thể nào trở lại bên nhau đâu!"
Nguyễn Thiên Lăng hơi nhướn mày, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía cô.
“Nhưng mà hai đứa… Vũ Phi à, cháu kết hôn lại với Thiên Lăng đi, ông nội chỉ công nhận một đứa cháu dâu là cháu thôi, ông hi vọng cháu sẽ trở lại tiếp tục làm cháu dâu của ông, tiếp tục làm thiếu phu nhân của Nguyễn gia.” Ông lão nói với cô một cách thành khẩn.
Nhưng trong lòng Giang Vũ Phi lại không có một chút rung động nào.
Ông nội, cháu biết ông rất tốt với cháu, biết ông xem trọng cháu. Nhưng mà cháu thật sự không thể nào quay trở về với Nguyễn Thiên Lăng, cháu khó khăn lắm mới ly hôn được với anh xong, cho nên có chết cháu cũng không tái hôn với anh đâu.
Hôm nay ông gọi chúng cháu trở về, ông có ý tốt muốn tác hợp cho chúng cháu. Nhưng mà ông không biết là cháu đã bị tổn thương rất nhiều, ông không biết cháu nội của ông là một loại cầm thú, ông cũng không biết là cháu đã chịu nhiều đau đớn đến như thế nào đâu.
Cho nên ý tốt của ông lần này, cháu không thể cảm kích và cũng sẽ không bao giờ trở lại Nguyễn gia nữa.
Từ nay về sau, đối với cháu ông chỉ là một ông lão, chỉ là ông nội của Nguyễn Thiên Lăng chứ không phải là ông nội của cháu.
Giang Vũ Phi hít sâu một hơi, rồi ngước đôi mắt lạnh lùng lên, nói một cách thản nhiên: “Ông nội, nếu như ông thật sự muốn tốt cho cháu thì xin ông đừng nhúng tay vào chuyện của cháu và Nguyễn Thiên Lăng nữa.”
Nguyễn An Quốc bị đả kích mạnh, nhìn cô, trong mắt ông hiện lên sự tổn thương và bất đắc dĩ.