Càng nghĩ Nguyễn Thiên Lăng càng thấy bất an, anh lo là sẽ có chuyện gì xảy ra với Giang Vũ Phi.
Sự lo lắng này xen lẫn cùng với một chút khủng hoảng, làm cho anh không khống chế được bản thân lo lắng cho cô, quan tâm đến cô.
Anh không biết tại sao anh lại căng thẳng vì sự an nguy của cô như thế.
Anh tự bào chữa cho mình, đó là do trong bụng cô đang mang thai con của anh, cho nên anh mới lo lắng cho cô như vậy.
Nhưng mà anh cũng tự hỏi chính mình, nếu như cô không mang thai, anh cũng sẽ quan tâm đến cô như thế này sao?
Nguyễn Thiên Lăng không có cách nào đưa ra đáp án cho giả thiết này, đúng vào lúc này, chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Anh vội vàng cầm lấy điện thoại, bắt máy: “Ai vậy?”
Hóa ra không phải là bọn cướp gọi điện thoại tới, là sở cảnh sát gọi đến.
Người của sở cảnh sát nói với anh là đã tìm được một chút manh mối, Nguyễn Thiên Lăng nghe xong lập tức lái xe chạy đến sở cảnh sát.
Sĩ quan cảnh sát phụ trách vụ án này chỉ vào một đôi vợ chồng đang ngồi trong phòng thẩm vấn, nói với anh: “Chúng tôi xem camera giám sát của bệnh viện tối hôm qua. Phát hiện đêm qua, hai người bọn họ đã từng tiếp xúc với Giang Vũ Phi. Người đàn ông nói anh ta chỉ là thấy Giang Vũ Phi rất xinh đẹp nên nói chuyện với cô mấy câu. Kết quả lại bị vợ anh ta bắt gặp, cô ta cho rằng hai người có gian tình nên ra tay đánh người. Còn mấy chuyện khác, bọn họ cũng không biết, không hỏi ra được chuyện gì.”
“Có lẽ bọn họ đang nói dối.” Đôi mắt hung ác của Nguyễn Thiên Lăng nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, anh lạnh lùng nói.
Sĩ quan cảnh sát lắc đầu: “Không có khả năng đó, chúng tôi đã thử máy phát hiện nói dối, anh ta không nói dối.”
Nguyễn Thiên Lăng hơi nheo mắt, sĩ quan cảnh sát lại nói: “Tối hôm qua có lẽ là trùng hợp thôi, nhưng mà độ khó của vụ án này lại tăng lên rồi.”
Nguyễn Thiên Lăng không nói gì, anh lại lấy điện thoại ra bấm số điện thoại di động của Giang Vũ Phi.
Điện thoại của cô luôn đổ chuông, nhưng mà lại không có người nào nghe máy.
Nhưng có thể đổ chuông được là tốt rồi, có thể đổ chuông được thì chắc chắn sẽ có người nghe thấy tiếng chuông, chỉ cần điện thoại được kết nối thì anh có thể tìm được vị trí của điện thoại di động.
Hồi nãy anh đã gọi cho Giang Vũ Phi vô số lần nhưng không có người bắt máy, cho nên lần này anh cũng không ôm bao nhiêu hi vọng.
Tiếng chuông đã vang lên rất lâu rồi, lúc sắp tắt thì điện thoại đột nhiên kết nối!
---
Giang Vũ Phi đang ngủ trên mặt đất lạnh như băng thì bỗng nghe thấy hình như có tiếng gì đó bên ngoài.
Cô mở mắt một cách mơ hồ, lắng nghe một cách cẩn thận, tiếng ô tô bên ngoài rất to, còn có tiếng nói của rất nhiều người.
Chẳng lẽ cô đã ngủ mê mệt hai ngày rồi sao? Người trong xưởng đều đi làm rồi sao?
Giang Vũ Phi chống cơ thể lạnh như băng dậy, bò tới cửa, cố gắng dùng sức đưa tay đập cửa: “Cứu với... Có người không, cứu tôi với...”
“Nhanh lên, có người ở bên trong!” Có người ở bên ngoài hét lên một tiếng, sau đó liền nhìn thấy một bóng người nhanh chóng đi lên, dùng cái búa trên mặt đất đập khóa cửa, kéo cánh cửa gỗ cũ kỹ ra.
Cả người Giang Vũ Phi ngã ra ngoài, Nguyễn Thiên Lăng nhanh chóng ôm lấy cô, tay vừa đụng đến quần áo lạnh như băng của cô, anh liền không do dự cởi áo khoác trên người xuống, trùm lên đầu và người cô, anh ôm chặt lấy người cô rồi bước nhanh tới xe cứu thương.
Vì lo lắng cô sẽ xảy ra vấn đề gì nên anh đặc biệt sắp xếp một chiếc xe cứu thương cùng đi theo, không ngờ cũng sẽ có chỗ dùng.
“Nhiệt độ cơ thể bệnh nhân quá thấp, mau mở máy sưởi!”
Giang Vũ Phi nhắm mắt nên không thấy gì, cô không dám mở mắt ra, vì cô đã ở trong bóng tối quá lâu rồi, cho nên mắt cô không thể thích ứng với ánh sáng ngay được.
Một mặt nạ dưỡng khí chụp lên mặt cô, hơi thở dồn dập của cô dần ổn định lại.