Hôm nay nghe anh đàn bản nhạc này lần nữa, trong lòng cô như không hề có nhiều tổn thương như vậy, dường như có thêm một tia nắng mặt trời ấm áp.
Người phụ nữ đang ở trong sự thất vọng, trong đau khổ, mê mang mà anh nói, là cô sao?
Mặc kệ có phải hay không, giờ phút này có thể nghe một bản nhạc hay như thế này, cô cảm thấy rất biết ơn anh. Cám ơn anh đã mang đến cho cô sự ấm áp này, cô thực sự rất vui.
Những vị khách trong nhà hàng, kể cả Giang Vũ Phi, đều im lặng nghe Tiêu Lang đàn bản nhạc.
Cùng lúc đó, một người đàn ông cùng một người phụ nữ đi vào nhà hàng, tìm góc yên tĩnh ngồi xuống.
“Lăng, bản nhạc này hay thật, anh nói có đúng không?” Nhan Duyệt liếc mắt nhìn chàng trai đánh đàn, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
Cô ta có thể nghe được, tài đánh đàn của người đó vô cùng tốt, cũng không kém hơn so với khi cô ta nghe tại buổi hòa nhạc.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn theo, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thế mà lại là anh ta!
Anh nhớ người đàn ông đó, lần trước anh đến nhà hàng này gặp khách hàng, vừa hay bắt gặp anh ta đang ngồi đối diện Giang Vũ Phi cười nói.
Và còn ngày hôm đó, người đàn ông đưa Giang Vũ Phi về nhà, cũng là anh ta.
“Lăng, đó không phải là Giang Vũ Phi sao?” Nhan Duyệt ngạc nhiên thốt lên, người đàn ông lại nhìn theo ánh mắt cô ta, quả nhiên nhìn thấy Giang Vũ Phi ngồi ở một góc.
Vị trí đó, chỉ có cô đang ngồi một mình.
Mà ánh mắt của cô, đang mải mê nhìn qua người đàn ông đang đánh đàn!
Tập trung, chăm chú, si mê như vậy.
Thậm chí ánh mắt cô còn có chút đau buồn mơ hồ.
Tại sao lại đau buồn, tại sao lại si mê và chăm chú?
Nguyễn Thiên Lăng vẫn luôn có cảm giác Giang Vũ Phi và người đàn ông kia có quan hệ không bình thường, ngay vào lúc này, sự nghi ngờ đó càng thêm mãnh liệt.
Thản nhiên thu lại ánh mắt, anh cầm ly rượu, ngón tay hơi dùng sức, sau đó nhấc lên, ngửa đầu uống một ngụm.
“Lăng, cần đi qua chào hỏi cô ấy không?” Trong ánh mắt Nhan Duyệt xẹt qua một chút hung ác nham hiểm, tâm tư cô ta đều đặt hết vào chuyện làm tính kế hại Giang Vũ Phi.
“Không cần!” Người đàn ông tỏ vẻ lạnh lùng, dường như rất không muốn chào hỏi người phụ nữ đó.
“Được rồi.” Nhan Duyệt có chút thất vọng, lúc này đi qua chào hỏi Giang Vũ Phi, vừa hay là lúc chọc giận cô, khiến cô chọc giận Nguyễn Thiên Lăng.
Nhưng không sao, cô ta có cách để khiến Giang Vũ Phi chú ý đến bọn họ.
Tiếng đàn dần dần chấm dứt.
Tiêu Lang nhấc thân thể cao thon đứng lên, xung quanh lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Nhưng ánh mắt của anh thì trực tiếp nhìn về phía Giang Vũ Phi, hai người mắt đối mắt, không hẹn mà cùng mỉm cười một cái.
“Tôi có thể may mắn cùng cô hợp tấu một khúc không?” Người đàn ông giống như một hoàng tử tuấn tú đi đến trước mặt cô, miệng mỉm cười, đứng nghiêng người, duỗi tay trái sạch sẽ ưa nhìn ra, lịch sự hỏi ý kiến cô bằng cách thức mời tiêu chuẩn nhất.
Giang Vũ Phi sững người, có chút thấy sợ vì được ưu ái.
Ngay lập tức cô lại cười nhẹ nhàng, đặt tay lên tay anh, mỉm cười ưu nhã: “Đương nhiên là có thể.”
So với đau buồn, không bằng cứ vui vẻ.
Cô đồng ý cùng anh hợp tấu, cũng không muốn một mình ngồi bi thương.
Lần này, hai người rất ăn ý, không cần nói cũng biết phải hợp tấu “Bài ca kẻ lang thang.”
Bọn họ từng hợp tấu một lần, lần hợp tấu trước phối hợp rất hoàn mỹ, cho nên đến lần hai hẳn là không vấn đề gì.
“A… hai người bọn họ thế mà lại quen biết!” Nhan Duyệt kinh ngạc nói thầm, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện, không buông tha bất kể biểu hiện nào trên mặt anh.