Mục lục
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt Giang Vũ Phi vụt qua tia sáng: “Vậy mà chỉ vì một tấm hình anh lại nghi ngờ em. Không phải anh luôn cho rằng em và anh ta có gì đó với nhau ư? Giờ em chính miệng thừa nhận sao anh lại không tin? Nguyễn Thiên Lăng, đùa bỡn em vui lắm nhỉ?”

Nguyễn Thiên Lăng trầm giọng nói: “Anh không nghi ngờ gì quan hệ giữa em và hắn, anh chỉ nghi ngờ em với hắn có chuyện giấu giếm anh.”

Tim Giang Vũ Phi nảy lên một nhịp, không ngờ anh lại nói trúng phóc. 

“Ý tứ cũng như nhau thôi, có gì khác biệt chứ?”

“Em hiểu ý của anh.” Vẫn cái giọng trầm thấp đó, Nguyễn Thiên Lăng vặn hỏi: “Em nói đi, em với hắn giấu anh chuyện gì?”

“Không có chuyện gì hết.” 

“Giang Vũ Phi, em nói dối!”

“Không tin thì thôi.” Giang Vũ Phi tức mình ngoảnh mặt đi, một phần cũng do chột dạ nên không muốn đối mặt với anh. Nguyễn Thiên Lăng dựa người vào lưng ghế, đôi mắt hung hiểm nheo lại. Cả hai cứ như đang giận lẫy, chẳng ai nói năng gì.

Làn gió đêm hiu hiu thổi, Giang Vũ Phi ngồi được một lát đã cảm thấy lành lạnh, cô lẳng lặng xoa xoa cánh tay, chợt một chiếc áo vest phủ lên người cô. Cô vô thức muốn cởi bỏ nó, Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng đe dọa: “Em dám cởi ra xem!” 

Tên này ngoài biết dọa nạt cô, còn biết làm gì hơn?

Giang Vũ Phi nín thở, vô tư cởi chiếc áo vest của anh ra. Nguyễn Thiên Lăng thình lình chộp lấy cánh tay cô, kéo cô ghì chặt vào lòng anh. Mặt Giang Vũ Phi dán vào ngực anh, đôi tay chặn giữa hai người. Cánh tay anh cuồn cuộn sức lực như thế khiến trong một tích tắc Giang Vũ Phi có ảo giác như anh muốn dồn sức khảm cô vào sâu trong cơ thể mình.

Ngẩn người một hồi, cô bắt đầu ngượng ngùng, tức tối vùng vẫy: “Buông ra!” 

“Nguyễn Thiên Lăng, em bảo anh buông ra!”

Cô càng vùng vẫy, anh càng thêm sức, Giang Vũ Phi tưởng như lục phủ ngũ tạng đều bị anh ép hết ra ngoài.

“Anh còn không buông, em sẽ la lên anh sàm sỡ đấy!” 

“...” Anh vẫn chẳng buông tay, cánh tay rắn chắc không mảy may lơi.

Giang Vũ Phi cắn răng, há miệng la toáng lên: “Sàm... ư...”

Anh nhắm chuẩn, hôn cô ngấu nghiến, không cho cô có cơ hội kêu la. 

Nụ hôn nào của anh cũng đều điêu luyện, nụ hôn nào cũng đều như gõ thẳng vào trái tim cô, khiến cô không ngớt run rẩy...

Tình yêu trai gái là thứ thuốc độc đáng sợ nhất trên thế gian, nó tuôn đến với khí thế dời non lấp biển, khó bề chống cự. Người trúng độc chỉ còn nước vô phương cứu chữa...

Giang Vũ Phi thấy mình trúng độc mất rồi, mọi phòng tuyến đều sụp đổ tan rã khiến cô thua không còn manh giáp. Chẳng biết vì cớ gì, cô thấy lòng chua chát không sao kể xiết. 

Khóe mắt cô chảy xuống hai hàng nước mắt, len lỏi vào kẽ môi không một khe hở của hai người. Nguyễn Thiên Lăng nếm được vị nước mắt của cô, động tác chậm lại rồi từ từ buông cô ra.

Dưới ánh đèn đường mờ mịt, khuôn mặt trắng ngần của Giang Vũ Phi giàn giụa vệt nước mắt.

Nguyễn Thiên Lăng cụp mắt nhìn cô chăm chú, anh cúi đầu hôn hết những giọt nước mắt vương trên mặt cô: “Vũ Phi, em khóc rồi...” 

“...”

“Anh đã nói, em mà rơi một giọt nước mắt, anh sẽ không buông tha cho em. Vì anh mà em rơi lệ, cho nên anh sẽ không buông tay em đâu.”

Giang Vũ Phi nghe mấy lời ngang ngược vô lý của anh, cứ gọi là tức anh ách. Giang Vũ Phi đập mạnh lên người anh, nổi cáu nghẹn ngào gầm gừ: “Nguyễn Thiên Lăng, anh là đồ khốn, anh cố tình bỡn cợt em, anh là đồ khốn, khốn nạn!” 

Nói gì mà để cô đi chứ, đặt điều giả dối, anh chỉ cố tình trêu chọc cô đấy thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK