Nguyễn Thiên Lăng đỡ cô ta dậy rồi lập tức buông cô ta ra, không có một chút ý tứ mập mờ.
“Bây giờ cô đang làm việc gì?" Anh hỏi cô ta.
Kim Bối Nhi cụp mắt rầu rĩ nói: “Làm hành chính tại một công ty.”
“Tiền lương bao nhiêu?”
“Chỉ có ba ngàn.” Rõ ràng cô ta chê tiền lương ít.
Nguyễn Thiên Lăng không nhịn được cười vui vẻ.
Cũng đúng, lúc cô ta làm người mẫu mỗi tháng thu nhập cũng phải mấy chục nghìn, gặp trường hợp đặc biệt còn có thể lên tới sáu con số, tất nhiên không để mấy nghìn đồng vào mắt nổi.
Anh nhớ Giang Vũ Phi ban đầu làm nhân viên phục vụ ở khách sạn Kim Đế, tiền lương chắc cũng ít ỏi như vậy.
Giờ cô làm ở nhà hàng của tên họ Tiêu, khác một điều là tiền lương cao hơn chăng?
Sao anh nhìn người phụ nữ đó làm việc rất vui vẻ, đâu có chút tủi thân nào?
Nếu người phụ nữ đó không hài lòng với công việc nhân viên phục vụ, đêm nay anh cũng không phải đau đầu như vậy.
“Nguyễn thiếu gia, em còn có thể quay trở về làm người mẫu không?” Kim Bối Nhi nắm chặt cơ hội, tỏ vẻ đáng thương hỏi anh.
Nguyễn Thiên Lăng liếc nhìn chiếc xe thể thao vừa mới mua, sau đó lấy một sấp tiền nhét vào tay cô ta.
“Gần đây chắc cô tốn nhiều thời gian mới thăm dò được là tôi mua xe mới, lại còn vất vả chịu đau chân ngồi ở đây mấy tiếng nhỉ? Chút tiền này cho cô, coi như trả phí cho sự vất vả của cô.”
Mặt Kim Bối Nhi trắng bệch, nhìn theo bóng lưng thon dài quay người bỏ đi của người đàn ông, trong lòng tuyệt vọng không nói nên lời.
Xe khởi động, cô ta đột nhiên lấy lại tinh thần, đi lên đập mạnh vào cửa sổ xe.
"Nguyễn thiếu gia, em biết em sai rồi, xin anh cho em thêm một cơ hội được không, cầu xin anh!"
Nguyễn Thiên Lăng hạ cửa sổ xe xuống, cô ta cho là anh cảm động, trên mặt không giấu được nét mừng rỡ.
Hai tay người đàn ông nắm tay lái, hơi nghiêng đầu lườm cô ta, hai hàng lông mày đen như mực nhíu lại, làm lòng người rung động khôn xiết.
"Chân khỏi rồi." Anh nửa cười nửa không, một chân giẫm lên chân ga chuẩn bị chạy.
"Kim Bối Nhi, cô vẫn thích hợp với cuộc sống trước mắt hơn, ít nhất cô có thể từ từ học làm người."
Nói xong, chân dùng sức đạp xuống, xe mau chóng chạy đi, Kim Bối Nhi sợ đến mức lùi ra phía sau vài bước, trong tay còn nắm chặt sấp tiền Nguyễn Thiên Lăng cho cô ta.
Nguyễn Thiên Lăng không trở về biệt thự riêng mà trở về nhà.
Anh vừa đi vào phòng khách, bà Nguyễn đã ra đón kéo tay anh, thấp giọng nói: “Thiên Lăng, mẹ nói với con chuyện này.”
“Chuyện gì?”
Bà Nguyễn yêu thương cười nói: “Mẹ và dì Nhan của con đã bàn bạc xong, cho con và Nhan Duyệt đính hôn vào cuối tháng. Chỉ là ông nội vẫn chưa đồng ý, con mau đi khuyên ông nội, nói với ông nhiều lời dễ nghe vào. Nhan Duyệt là đứa trẻ đặc biệt, nếu các con không ở bên nhau thì quá đáng tiếc.”
Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng khẽ động, mới có nửa ngày mà đã bàn bạc xong thời gian đính hôn.
Tốc độ này nhanh đến mức anh có chút không kịp thích ứng.
Anh vỗ vỗ bả vai mẹ, cười nói: "Con biết rồi."
Nói xong anh liền đi lên lầu, vào phòng ngủ tắm rửa, vừa hay nhận được cuộc gọi Nhan Duyệt gọi tới.
Vẫn là nói đến chuyện đính hôn, cô ta nói mấy ngày nữa anh và cô ta cùng đi chọn nhẫn đính hôn, anh để cô chọn, nói chuyện phiếm vài câu anh liền cúp máy.
Vén chăn trên giường lên, Nguyễn Thiên Lăng ngửi thấy mùi hương giống của Giang Vũ Phi.
Từ sau khi ly hôn, anh không hề ngủ qua đêm ở nhà, hôm nay là lần đầu tiên trở về ngủ ở đây.
Huống hồ bọn họ ly hôn chưa được bao lâu, cho nên khó tránh khỏi trong phòng còn lưu lại mùi hương của Giang Vũ Phi.