Giang Vũ Phi nhìn về phía Angle đang tức giận nhíu mày, tâm trạng lập tức cảm thấy rất tốt. Thật là một mỹ nhân ngư rất to nha.
"Có phục không?" Nguyễn Thiên Lăng mỉm cười hỏi cô.
Biết anh không phải bắt chuyện với Angle, đương nhiên Giang Vũ Phi không ghen nữa.
Tâm trạng của cô rất tốt, cười nói: "Được rồi, lần này anh thắng."
"Sau đó thì sao?" Nguyễn Thiên Lăng nhướn mày.
Giang Vũ Phi đột nhiên ghé sát lại gần anh, hôn một cái trên mặt anh: "Em yêu anh…"
Có lẽ là do tâm trạng rất tốt, cho nên cô chủ động hôn anh một cái.
Nguyễn Thiên Lăng cười để lộ ra hai hàng răng trắng sáng, cười càng thêm quyến rũ. Anh kéo người Giang Vũ Phi qua, xoay người đè cô xuống, cuồng nhiệt hôn lên môi cô...
Giang Vũ Phi kinh ngạc mở to hai mắt, anh làm gì vậy, còn những người khác đang nhìn, anh không ngại mất mặt sao.
Nguyễn Thiên Lăng mặc kệ những điều đó, anh muốn hôn thì sẽ hôn, những người khác trong mắt anh đều là không khí.
Angle thở phì phì nhìn bọn họ hôn nhau nhưng lại không nỡ bỏ đi.
Vừa rồi cô ta bơi ở bên kia đã chú ý tới chỗ bọn họ. Nơi này tiền thuê du thuyền không rẻ, huống chi bọn họ thuê lại là du thuyền đẹp đẽ xa hoa thuần một màu trắng. Cô ta nghe nói tiền thuê loại du thuyền này một ngày là mấy trăm ngàn. Hơn nữa anh đẹp trai này nhìn từ xa đã thấy rất hấp dẫn, vừa rồi cô ta lớn mật bơi tới đây, từ trong nước nhìn kỹ, cô ta mới phát hiện anh quả thực rất đẹp trai.
Vừa có tiền, lại đẹp trai, cô ta đi đâu mới gặp được người đàn ông như vậy đây? Hôm nay khó khăn lắm mới gặp được, cô ta không muốn cứ bỏ qua như vậy...
Nguyễn Thiên Lăng chấm dứt nụ hôn cuồng nhiệt, chậm rãi buông Giang Vũ Phi ra. Ánh mắt đen láy của anh nhìn cô, nhếch môi thấp giọng nói một câu. Giang Vũ Phi mở to hai mắt, trong mắt có niềm hạnh phúc không che giấu được.
Giọng anh rất nhỏ, chỉ có cô mới có thể nghe thấy.
Anh nói: "Trên trong tim anh có một nốt ruồi chu sa, đó chính là em."
Giang Vũ Phi đã đọc Trương Ái Linh giải thích nốt ruồi chu sa có nghĩa là gì. Anh nói cô là nốt ruồi chu sa trong tim anh, làm sao cô không vui cho được...
Nguyễn Thiên Lăng lười biếng đứng dậy, anh uể oải quay đầu, lúc nhìn về phía Angle, khóe miệng tươi cười cưng chiều lập tức thay đổi, biến thành đường cong lạnh lùng không có độ ấm.
"Vị tiểu thư này, tại sao cô vẫn còn ở đây? Cô cũng lên du thuyền rồi, bây giờ cô nên đi đi."
Nếu không phải dùng cô ta để khiến cho Giang Vũ Phi chủ động hôn anh, anh đã sớm không khách khí mà đuổi người rồi.
"Anh đẹp trai, đó là bạn gái của anh sao? Chúng ta làm bạn đi, em cũng câu cá cùng hai người, mọi người chơi cùng nhau được không?" Angle vẫn ngây thơ, không tim không có phổi tươi cười ngọt ngào.
"Không được!" Giữa hai đầu lông mày Nguyễn Thiên Lăng hơi nhíu, không khách khí nói: "Chúng tôi muốn tận hưởng thế giới hai người, cô đừng quấy rầy chúng tôi."
Giang Vũ Phi yên lặng cười thầm, cô không biết mình đang cười gì, nhưng chỉ là rất muốn cười, không nhịn được mà vui vẻ.
"Anh đẹp trai..."
"Nếu cô không đi tôi sẽ đá cô xuống đó!" Nguyễn Thiên Lăng lạnh giọng cắt ngang lời nói làm nũng của cô ta.
Sắc mặt mỹ nữ cứng ngắc khó coi, khó chịu hừ một tiếng: "Đi thì đi, có gì mà không thể đi."
Vừa mới đi lên, cô ta đã lập tức bò theo cái thang đi xuống.
Giang Vũ Phi thấp giọng cười nói: "Thái độ của anh đối với mỹ nữ cũng tệ quá đó..."
Nguyễn Thiên Lăng nhướn mày: "Sao, em hy vọng thái độ của anh đối với cô ta tốt một chút sao? Bây giờ có muốn anh kêu cô ta lên không?"