Giang Vũ Phi nhìn thẳng vào mắt anh, gật đầu: “Ừ! Tôi không cần gì cả... nếu anh đồng ý, chúng ta ly hôn đi!”
Từ sau khi tỉnh lại, cô không còn muốn tiếp tục với anh ta nữa.
Cô nhất định phải ly hôn!
Nguyễn Thiên Lăng lập tức cắn chặt răng, đôi mắt đen sâu ánh lên vẻ nham hiểm.
Anh bước đến bóp chặt cằm cô, đôi mắt lạnh lẽo nheo lại, nhếch môi cười nhạt: “Giang Vũ Phi, cô tưởng rằng cô có tư cách nói hai từ ly hôn với tôi sao? Có ly hôn thì cũng không phải do cô nói!”
Giang Vũ Phi chán nản nhìn thẳng anh: “Cũng được! Cứ xem như là anh nói ra. Thực ra anh cũng muốn ly hôn với tôi đúng không? Nếu đã như vậy, anh hãy đề nghị ly hôn đi!
Nguyễn Thiên Lăng tức giận, ả đàn bà này đang thách thức sự tôn nghiêm của anh đây mà.
Thân là đàn ông bị vợ chê bỏ, lại còn đề xuất ly hôn, trong lòng anh không giận sao được.
Anh đột nhiên ép ngã cô, nâng cao cằm cô, hai khuôn mặt chỉ cách nhau vài phân.
“Vợ à, có phải gần đây tôi lạnh nhạt nên trong lòng cô không được vui? Cô có nhu cầu thì cứ nói, tôi là chồng cô, không lẽ cự tuyệt cô sao?”
Giang Vũ Phi nghe xong phẫn uất mở to mắt, cô ra sức vùng vẫy, tức giận nói: “Đừng có dùng tư tưởng lệch lạc của anh mà đoán suy nghĩ của tôi, tôi không còn tình cảm với anh nữa, dù anh không ngày ngày lạnh nhạt với tôi, tôi cũng phải ly hôn với anh!”
Nói xong, cô bỗng cảm thấy nổi da gà.
Nguyễn Thiên Lăng sắc mặt tối sầm, đối mắt sắc lạnh nhìn chằm vào cô như con dao cứa vào mặt.
Cô biết tính khí của anh, vi ngã độc tôn, không ai được dây vào anh.
Ai chọc vào anh cũng nhận lấy kết quả không tốt.
Trong lòng phẫn uất, cô không thể nào quên được cảnh tượng anh đưa người phụ nữ khác về nhà quấn lấy nhau, không quên anh đẩy cô ngã từ trên lầu.
Càng không quên được đứa con đã chết.
Cho nên cô không thể nén giận, không nhịn được dùng lời lẽ công kích anh.
Bây giờ cô chọc giận anh, nhưng cô cũng không mấy hối hận.
Nguyễn Thiên Lăng bóp mạnh khuôn mặt cô, lạnh lành nói: “Ai cho phép cô lớn gan khiến cô dám nói chuyện với tôi như vậy? Cô đừng quên, cô là vợ của Nguyễn Thiên Lăng! Vậy mà dám tranh cãi với tôi, cô chán sống rồi phải không?”
Nhìn xem, đây chính là chồng cô.
Một người chồng chỉ xem cô như người phục dịch cam chịu.
Giang Vũ Phi khẽ nhếch môi, lộ nụ cười mỉa mai.
Ánh mắt cô bất cần và kiên quyết, càng thêm sỉ nhục tôn nghiêm của Nguyễn Thiên Lăng. Trong lòng như ngọn lửa, trong giây lát anh mất đi lí trí, cắn mạnh vào cổ của cô, hung tợn trút cơn cuồng nộ.
Giang Vũ Phi đau đớn nhăn nhó, những cái đụng chạm cùng với sự thô bạo của anh đều làm cô vô cùng kinh tởm.
“Đau quá… tránh ra, biến đi! Đừng đụng vào tôi…” Cô càng cố sức vùng vẫy, động tác anh càng trở nên hung bạo.
Đôi tay đầy sức mạnh bấu chặt vào cánh tay cô để lại vết bầm tím.
Giang Vũ Phi đau đến chảy nước mắt, lúc trước cô đúng là mù quáng đem lòng yêu anh ta.
“Anh cút đi!” Giang Vũ Phi dùng toàn bộ sức lực giãy giụa, phẫn uất lớn tiếng: “Nguyễn Thiên Lăng, tôi không đồng ý! Anh dám cưỡng bức tôi sao?”
Người đàn ông bỗng chốc khựng lại, anh ngẩng đầu, nhìn cô với ánh mắt u tối.
“Cưỡng bức? Hừ...” Anh cười nhạt, cảm thấy từ này thốt ra từ miệng cô thật châm biếm.