Đang nghĩ, Nguyễn Thiên Lăng liền bưng một chén mì hoành thánh thơm ngào ngạt đi tới.
Anh đi vào phòng ngủ, liếc mắt nhìn trong phòng, phát hiện không có cái bàn nào.
Anh đi lên đặt cái khay trên thảm lông rồi đi qua kéo Giang Vũ Phi: "Chúng ta ngồi trên mặt đất ăn đi, nếu em không thích, anh có thể đúc cho em ăn."
Giang Vũ Phi đi chân trần giẫm lên thảm lông, từng bước đi theo phía sau anh.
Anh kéo cô ngồi xuống, cô ngồi quỳ dưới đất, anh thì ngồi xếp bằng bên cạnh cô.
Ánh mắt Giang Vũ Phi nhìn xuống, phát hiện chén là chén nhựa, đôi đũa cũng là nhựa, căn bản không phải sứ.
Lúc ăn cơm Nguyễn Thiên Lăng thích dùng chén sứ, đũa gỗ, thìa sứ, cho nên tất cả bộ chén đĩa trong nhà đều là mua theo sở thích của anh.
Nhưng mà hiện tại, anh cho cô sử dụng đều là đồ nhựa rơi không vỡ, lại không hề có lực sát thương.
Giang Vũ Phi ngước mắt lên, đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của Nguyễn Thiên Lăng.
Tim cô hơi nảy lên, cứ cảm thấy anh biết mục đích của cô, cho nên mới đề phòng cô khắp nơi.
"Anh đúc cho em ăn được không?" Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên mở miệng hỏi cô.
"Không cần." Giang Vũ Phi bưng chén lên, cầm đôi đũa gắp một miếng hoành thánh cho vào trong miệng.
Bụng cô rất đói, nhưng mà cô không ăn vô, đồ ăn kẹt trong cổ họng làm sao cũng không nuốt trôi. Cố gắng ăn mấy miếng, cô đặt chén xuống, thản nhiên nói: "Tôi ăn no rồi."
Mới ăn có một chút như vậy!
Trước kia sức ăn của cô cũng rất ít, mỗi bữa một chén cơm. Hiện tại còn ít hơn, chưa đến nửa chén.
Hai đầu lông mày Nguyễn Thiên Lăng hơi nhíu lại: "Ăn nhiều một chút, không phải em nói đói bụng sao?"
Giang Vũ Phi đứng dậy không để ý tới anh, cô đi đến giường rồi ngồi xuống, thản nhiên nói: "Anh đi mua một ít thuốc tránh thai về đây, tôi không muốn mang thai."
Tối hôm qua trên trực thăng anh không có dùng bất cứ biện pháp phòng tránh gì, bây giờ uống thuốc vẫn còn kịp.
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng lập tức trầm xuống.
"Tốt nhất anh đừng làm cho tôi mang thai, có con, như vậy thì tôi muốn làm ra chuyện gì đó, căn bản là anh không thể ngăn cản được." Giang Vũ Phi lạnh nhạt uy hiếp anh.
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng càng thêm âm trầm.
Nhưng mà đáng chết, cô nói không sai! Bây giờ đúng là lúc cô hận anh nhất, anh phải đề phòng cô có ý nghĩ tự tử trong đầu.
Ngộ nhỡ cô mang thai, như vậy thì cô càng có thể gây tổn thương cho bản thân cô.
Có đôi khi chỉ cần sảy thai cũng có thể lấy đi tính mạng của người mẹ.
Anh không thể cho cô một đứa bé, để cô làm hại đứa bé, làm hại chính cô.
“Em ăn xong cái này đã, ăn xong anh sẽ đi mua cho em." Anh đành phải nói điều kiện với cô.
Giang Vũ Phi hơi cụp mắt xuống: "Tôi ăn không vô, anh cố bức tôi ăn hết, tôi cũng sẽ nôn ra."
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên nắm chặt nắm đấm, có cảm giác không thể làm gì được.
"Được rồi, em nghỉ ngơi một chút, anh cho người mua tới cho em." Anh đành phải bưng khay đi ra ngoài.
Anh không có đóng cửa, cửa mở, nhưng mà Giang Vũ Phi không thể đi ra ngoài.
Cho nên cánh cửa kia mở hay là không mở, đối với cô mà nói cũng không có gì khác nhau.
Giang Vũ Phi ôm hai chân, cằm đặt trên đầu gối, tuyệt vọng vạch lên kế hoạch, nên làm như thế nào mới có thể thoát khỏi cuộc sống vô vọng này.
Lúc Nguyễn Thiên Lăng đi lên một lần nữa, anh bưng một ly nước bằng nhựa lên.
Khuôn mặt lạnh lẽo đi đến trước mặt cô, đưa ly nước và một viên thuốc tránh thai trong tay cho cô. Giang Vũ Phi không do dự, cầm thuốc tránh thai bỏ vào trong miệng, uống một ngụm nước rồi nuốt xuống.