Giờ khắc này, trái tim anh hơi siết lại, anh thật sự không muốn nhìn thấy Giang Vũ Phi gật đầu nhận lời.
Anh nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt ác liệt, uy hiếp cô một cách lặng lẽ.
Người đàn bà chết tiệt, cô dám nhận lời, cô dám nhận lời thử xem!
Giang Vũ Phi chú ý tới ánh mắt sắc bén của anh, cô quay đầu lại rồi lạnh nhạt nhìn anh, lông mày hơi nhíu lại. Cô không muốn sợ anh nữa, không bao giờ muốn bị anh ức hiếp nữa!
"Tiêu Lang." Cô thu lại ánh mắt rồi tươi cười xinh đẹp với người đàn ông trước mặt, rất nghiêm túc gật đầu nói: "Em chấp nhận lời cầu hôn của anh, em đồng ý làm vợ của anh."
Tiêu Lang thở phào một hơi, anh dùng lực ôm cô vào trong ngực, trên khuôn mặt lộ ra nét mặt tươi cười tuấn lãng đẹp mắt.
"Vũ Phi, anh sẽ lập tức sắp xếp chuyện đính hôn của chúng ta, sau đó chúng ta cử hành hôn lễ, xây dựng gia đình của anh và em. Em yên tâm, anh nhất định sẽ chăm sóc em cả đời, không xa rời em."
Anh hôn lên trán cô, mỗi cái hôn đều rất dịu dàng, mang theo vô vàn yêu thương.
Giang Vũ Phi ôm chặt thân thể anh, ngửi được mùi hương dễ chịu trên người anh, trong lòng tràn ngập vui vẻ. Không xa không rời, cuối cùng cũng có người không bao giờ xa rời cô sao?
Tiêu Lang, em đồng ý lựa chọn tin tưởng tình yêu một lần nữa, đồng ý tin tưởng là cuối cùng ông trời sẽ cho em hạnh phúc, cũng đồng ý tin tưởng anh.
"Người phụ nữ ngây thơ!" Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên lạnh lùng mở miệng: "Cô biết thân phận của hắn ta là gì không? Gia đình hắn ta sẽ chấp nhận cô sao, hắn ta nói sẽ lấy cô làm vợ, là nhất định có thể lấy cô làm vợ mà không hề có chút cản trở nào sao? Cô không hề biết gì về hắn ta, đừng để bị người khác lừa gạt mà còn giúp người ta kiếm tiền!"
"Chuyện của tôi không cần anh lo, cho dù tôi và anh ấy có rất nhiều khó khăn trước mặt thì tôi cũng không sợ. Tôi đã công nhận anh ấy thì nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ."
Tựa như lúc trước cô công nhận anh ta, vẫn luôn không thể buông bỏ mà yêu anh ta, cho đến cuối cùng, nếu không phải cuối cùng bị tổn thương quá nghiêm trọng thì cô cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ anh ta.
Nguyễn Thiên Lăng kinh ngạc há miệng, thiếu chút nữa đã hỏi cô lúc trước nếu đã nhận định anh rồi, vậy vì sao lại đột nhiên thay đổi?
Đôi mắt Tiêu Lang sáng lấp lánh, anh nắm chặt tay của Giang Vũ Phi rồi trịnh trọng nói: "Vũ Phi, hôm nay tại nơi này anh thề với em, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, anh đều sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ em, không để em bị thương tổn."
"Ừm, em tin tưởng anh." Giang Vũ Phi cười gật đầu.
Mặc dù thời gian quen biết của bọn họ không dài, nhưng cô tin tưởng anh thật sự là muốn tốt cho cô. Cô không tìm người đàn ông tốt nhất, cô chỉ cần người đối xử tốt với cô vậy là đủ rồi.
Yết hầu Tiêu Lang nhấp nhô, cảm động ôm cô vào lòng một lần nữa.
Hai người ôm chặt lấy nhau, hoàn toàn chính là một đôi tình nhân ân ái thâm tình.
Nguyễn Thiên Lăng bị bọn họ bỏ quên, giờ này khắc này trong mắt Giang Vũ Phi chỉ có một mình Tiêu Lang.
Trong lòng anh vô cùng buồn bực, rất ngột ngạt, còn có một sự khủng hoảng chẳng hiểu lý do.
Trước đó không lâu, trong mắt trong lòng Giang Vũ Phi đều chỉ có một người là anh.
Anh nhớ mỗi ngày cô đều nhìn anh bằng đôi mắt si mê, mặc kệ anh có nói lời lạnh nhạt với cô như thế nào đi nữa, cô đều vẫn yêu anh như cũ.
Nhưng mà bây giờ, cô không yêu anh nữa, mà lại đi yêu một người đàn ông khác.
Về sau trong mắt trong lòng cô sẽ chỉ có một mình Tiêu Lang, cô sẽ dịu dàng với anh ta, cười với anh ta, đối xử tốt với anh ta vô điều kiện, còn có thể sinh con dưỡng cái cùng anh ta…
Nghĩ tới đây, Nguyễn Thiên Lăng cảm thấy lồng ngực muốn nổ tung!
Người phụ nữ của anh, sao có thể sinh con dưỡng cái cùng người đàn ông khác!
"Bịch…" Người đàn ông tức giận đạp đổ bàn trà, làm Giang Vũ Phi và Tiêu Lang bừng tỉnh.