Nguyễn Thiên Lăng cạn lời: “Đã vui sao còn khóc?”
“Anh không hiểu đâu.” Giang Vũ Phi dựa vào người anh, giọng khe khẽ: “Em vui vì anh xem em như công chúa mà yêu thương, em lớn chừng này rồi, chưa từng có ai đối xử với em tốt như vậy. Nguyễn Thiên Lăng, anh quả thật là kẻ rất xấu xa.”
Nguyễn Thiên Lăng lại thêm một lần vạch đen đầy trán: “Anh tốt với em mà vẫn là kẻ xấu xa sao?”
“Ừm. Bởi vì anh đã đánh cắp trái tim em trong thời gian ngắn nhất, trái tim em cất giữ mười chín năm, à không, hai mươi hai năm, cứ thế bị anh đánh cắp đi. Anh sẽ còn trả nó lại cho em nữa không?”
“Không trả!” Nguyễn Thiên Lăng siết chặt vòng tay, trả lời rất kiên định.
Giang Vũ Phi cười: “Cho nên anh chính là kẻ xấu xa, lấy cắp mất tim em rồi còn không chịu trả lại.”
“Nếu như anh là kẻ xấu xa, vậy em ắt hẳn là người tồi tệ.” Nguyễn Thiên Lăng bỗng dưng lên tiếng.
Giang Vũ Phi ngẩn ra.
Ý của anh cũng giống với ý của cô sao?
Trái tim anh, cũng bị cô đánh cắp?
Nguyễn Thiên Lăng cúi đầu rủ rỉ bên tai cô: “Sau này anh sẽ gọi em là đồ tồi tệ.”
“Thôi đừng, nghe gớm quá.” Giang Vũ Phi từ chối ngay.
Người đàn ông nhoẻn cười: “Được, gọi em là công chúa Phi Nhi...”
Lần này, Giang Vũ Phi không bác bỏ nữa.
Cô lại bật cười tươi tắn.
Khi một người quá hạnh phúc, quá vui vẻ thì dù có đối mặt với không khí, cô cũng có thể để lộ ra nụ cười rạng rỡ.
---
Bà Nguyễn và Nhan Duyệt cùng nhau đến cao ốc Nguyễn thị, lại được tin Nguyễn Thiên Lăng đã không đi làm mấy ngày rồi.
Nghe tin này, phản ứng đầu tiên của bà Nguyễn chính là nhớ tới một câu thơ cổ.
Đêm xuân vắn vủn có ngần,
Ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra (1).
Giang Vũ Phi chính là một mầm họa, mầm họa cám dỗ con trai bà ta bỏ bê công việc.
Bà Nguyễn càng nghĩ càng nổi cáu, lòng chỉ hận một nỗi muốn Giang Vũ Phi biến mất khỏi thế giới này.
Bà ta kéo Nhan Duyệt lên xe, quyết định đến biệt thự của Nguyễn Thiên Lăng.
Khi họ đến biệt thự trước kia Nguyễn Thiên Lăng ở, nhưng lại nhận được một tin làm người ta kinh ngạc.
Trước đó không lâu Nguyễn Thiên Lăng đã bán biệt thự này đi, chủ nhân nơi này không còn là Nguyễn Thiên Lăng nữa, nó đã thuộc về một chủ nhân mới.
“Mẹ, không ngờ Lăng lại bán căn biệt thự này đi!” Nhan Duyệt cũng khó lòng tin nổi.
Năm Nguyễn Thiên Lăng mười sáu tuổi rất vừa ý căn biệt thự này nên mua về.
Anh rất thích kiểu biệt thự dạng lâu đài của châu Âu, cũng rất hài lòng với cảnh vật chung quanh.
Hơn nữa căn biệt thự còn nằm trong khu đất vàng của thành phố A, Nguyễn Thiên Lăng không thể nào bán nó đi được.
Bởi vì căn biệt thự này không chỉ là nơi anh yêu thích, mà còn là nơi rất thuận tiện.
Tiện cho anh về đây nghỉ ngơi.
Nhưng giờ anh lại bán nó đi.
Nhan Duyệt đứng ngoài cửa trông vào căn biệt thự, lòng trào dâng nỗi chua xót.
Đây là nơi chứa biết bao ký ức giữa cô ta và Nguyễn Thiên Lăng, đến cô ta còn không nỡ, vậy mà anh lại nỡ...
Bà Nguyễn đau lòng một hồi rồi cũng trấn tĩnh lại ngay.
“Chúng ta đến chỗ khác tìm xem, mẹ không tin là không tìm được nó!” Bà ta là người rõ hơn ai hết, con trai bà ta có rất nhiều nhà.
Cứ tìm từng chỗ từng chỗ một, bà ta không tin là không tìm được anh.
Song bà ta và Nhan Duyệt phí hết một ngày trời cũng không tìm được chỗ ở mới của Nguyễn Thiên Lăng.
Trời tối, bọn họ chỉ đành từ bỏ ý định, không tìm được người thì thôi, lại còn nhọc thân mệt rã rời.
Hai người trở về nhà, thần sắc bà Nguyễn uể oải, tinh thần thì sa sút.
***
(1) Hai câu thơ: “Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tòng thử quân vương bất tảo triều” trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị.