Câu nói cuối cùng, Giang Vũ Phi gần như dùng toàn bộ sức lực mà hét lên.
Không ai có thể hiểu được sự đau khổ của cô, tất cả mọi người đều nói rất hay ho vì đơn giản đó không phải chuyện của họ.
Họ không phải là cô, cho nên họ không có tư cách lên tiếng.
Thím Lý kinh ngạc, thở dài: “Cô Giang, xin lỗi cô, tôi không biết cô lại đau khổ như thế, tôi xin lỗi.”
Dù bà rất đồng tình với cô, nhưng bà cũng không thể thả cô đi được.
Giang Vũ Phi xoay người lại, tiếp tục nhìn ánh mặt trời bên ngoài.
“Thím Lý, thím ra ngoài đi, để tôi yên tĩnh một lát.”
Cô muốn dùng sinh mệnh cuối cùng, cảm nhận ánh mặt trời trên thế giới này nhiều hơn.
“Cô Giang, cô nhớ ăn cơm đúng bữa, tốt với bản thân một chút.” Lời thím Lý có thể khuyên cô, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Giang Vũ Phi không trả lời, thím Lý lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Giang Vũ Phi đến phía trước, ban công, tay nắm lấy lưới phòng hộ, cô đứng trong ánh mắt trời, nhưng ánh sáng trong mắt cô lại lụi tắt từng chút một.
Cuối cùng vẫn đi tới bước này...
Sống lại một kiếp, thật ra cũng không có gì thay đổi.
Giang Vũ Phi mỉm cười, cô quay người trở lại phòng ngủ, đứng ở góc tường, sau đó lao mạnh về phía vách tường đối diện thật nhanh...
Trong khoảnh khắc đầu đụng vào bức tường, dường như cô nghe thấy tiếng dây đàn đứt.
Máu tươi văng lên, nhuộm đỏ vách tường trắng toát.
Có tiếng dây đàn dứt, là âm thanh đường sinh mệnh của cô đứt lìa ư?
Giang Vũ Phi trượt xuống sàn, nặng nề nhắm mắt lại, nhưng cô lại không nhìn thấy nơi gọi là thiên đường, chỉ có bóng tối vô cùng vô tận…
----
Nguyễn Thiên Lăng ở công ty luôn có cảm giác không tập trung tinh thần, cuối cùng anh quyết định về nhà một chút xem sao.
Xe dừng trước cửa biệt thự, anh xuống xe, bước nhanh vào phòng khách.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, trống rỗng, hình như ngay cả ánh mặt trời cũng không chiếu tới.
Anh đứng ở cửa phòng khách, bỗng nhiên thấy hơi hoa mắt chóng mặt.
“Thiếu gia, cậu về sớm vậy à.” Tiếng cười của thím Lý như cách rất xa, anh nghe không rõ.
“Thiếu phu nhân đâu rồi?” Anh hoảng hốt hỏi thím Lý.
Thím Lý hơi ngẩn người: “Cậu nói cô Giang ư? Cô ấy ở trên lầu.”
Đúng rồi, sao anh lại quên chứ, họ đã ly hôn, anh còn tưởng rằng thời gian đã quay ngược trở lại.
Khi đó cô vẫn là vợ anh, còn anh là chồng cô.
Nguyễn Thiên Lăng đi lên lầu, càng đi càng nhanh, dự cảm trong lòng càng lúc càng không tốt.
Không biết tại sao, tim anh đập rất nhanh, gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Đứng trước cửa phòng ngủ, anh hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa bước vào...
Anh tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy bóng lưng Giang Vũ Phi nằm co ro ở trên giường, tưởng rằng cô không có chuyện gì.
Nhưng mà anh lại thấy bộ dạng cô mặc váy trắng nằm trên mặt đất, mái tóc dài rối tung, trên trán nhuộm máu đỏ tươi.
Vết máu trên vách tường trắng toát, nhìn thấy mà giật mình.
Vết máu bắn ra, giống như hoa mai điểm xuyết trong tuyết, đẹp đẽ, bắt mắt lại chấn động lòng người!
Nguyễn Thiên Lăng lập tức cảm thấy hai chân nhũn ra, trước mắt biến thành màu đen, cả người anh va vào cửa bịch một tiếng.
“A...” Tiếng hét chói tai của thím Lý kéo thần trí anh trở về.
“Gọi… xe….” Thậm chí Nguyễn Thiên Lăng nói một câu cũng không hoàn chỉnh, anh lảo đảo chạy tới, run rẩy ôm lấy cơ thể Giang Vũ Phi.
Anh muốn ôm cô chạy đi, nhưng một chân cô bị dây xích níu lại.
Nguyễn Thiên Lăng quay đầu nhìn dây xích, trong lòng vừa đau vừa hối hận.
Đau thương phẫn hận tuôn trào ra trong mắt anh, trong khoảnh khắc này, anh như nhìn thấy con diều hâu mà anh từng nuôi lúc nhỏ.
Dưới ánh mặt trời chói chang, anh nhỏ bé ngồi trên bãi cỏ, mà bên chân anh, là một con diều hâu đã chết.