Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xem ra việc này, hẳn là bị Lâm Đông Hải ngăn chặn.

Trương Nhất Phàm suy nghĩ gần đây nên đi Song Giang, Tùng Hải. Nhưng khi chuẩn bị đi, Lâm Đông Hải và Đoạn Chấn Lâm lần lượt đi tới. Lâm Đông Hải là nhân vật số một Tùng Hải, Bí thư thành ủy, Đoạn Chấn Lâm cũng là Thị trưởng thành phố Song Giang, nhân vật số một chính quyền.

Đoán chừng hai người đã thương lượng cùng nhau, đến cùng một lúc. Trước kia bọn họ từng là lãnh đạo của Trương Nhất Phàm, hiện tại ngược lại Trương Nhất Phàm thành lãnh đạo của bọn họ. Tuy nhiên, bất luận là trước mặt Lâm Đông Hải hay là Đoạn Chấn Lâm, Trương Nhất Phàm đều rất tôn kính bọn họ.

Hắn là một người nhớ ơn, ân tình Lâm Đông Hải và Đoạn Chấn Lâm năm đó, hắn đời này cũng sẽ không quên. Nhưng ở nơi công cộng, còn phải giải quyết việc chung, dù sao Trương Nhất Phàm là Phó chủ tịch tỉnh.

Hai người gần như đến cùng thời gian, Trương Nhất Phàm tiếp họ tại văn phòng, sau khi Đằng Phi rót trà, Trương Nhất Phàm hỏi hai người:

- Đối với quy định quản lý tập trung về xả nước thải công nghiệp các ngươi có ý kiến gì không?

Vấn đề này hai người trước đó đã nói qua, bởi vậy khi Trương Nhất Phàm hỏi, Đoạn Chấn Lâm cảm thấy, để Lâm Đông Hải nói sẽ tốt hơn, vì thế anh liếc nhìn Lâm Đông Hải một cái.

Theo cảm tình cá nhân mà nói, quan hệ của Lâm Đông Hải và Trương Nhất Phàm, vừa là thầy vừa là bạn, mà Đoạn Chấn Lâm sớm đã coi thân phận của mình là cấp dưới. Anh có thể được như hôm nay, công của Trương Nhất Phàm không ít.

Nếu không dù anh có năng lực, có thể hiện đến đâu, cũng không có nhanh chóng làm được nhân vật số một chính phủ như vậy. Hiện giờ ở Song Giang, anh đảm nhiệm Chủ tịch thành phố, rõ ràng so với bí thư thế mạnh hơn, bởi vì hậu trường anh mạnh hơn, hơn nữa Đoạn Chấn Lâm cũng là người có năng lực, được Lý Hồng khen ngợi. Được hai vị cấp bậc Phó trưởng ban khen ngợi Chủ tịch thành phố, Bí thư thành ủy Song Giang đương nhiên được lễ ba phần.

Lâm Đông Hải nói với Trương Nhất Phàm:

- Về phương án này, Song Giang hẳn là chịu khó khăn lớn nhất, bởi vì Song Giang xếp thứ hai toàn tỉnh, nền kinh tế vô cùng phát triển. Mà Tùng Hải, đương nhiên cũng có chút khó khắn, nhưng tôi có thể giải quyết mấy vấn đề này, không để anh thêm rắc rối.

Thời gian này, chỉ có một vài khu vực, không có xin vốn từ tỉnh, cũng chỉ có vài khu, không có thông báo thành lập ban ngành mới.

Tất nhiên, việc này là do vài nhân vật số một ngăn sự tình lại. Bọn họ sao có thể không rõ dụng tâm của những người này? Lâm Đông Hải và Đoạn Chấn Lâm đều là lão quan trường, tỏ rõ không cho họ cơ hội.

Lâm Đông Hải cũng biết, chủ ý Trương Nhất Phàm là làm tốt chuyện này, không ai nghĩ tới những người phía dưới, lại lợi dụng khoản hở này, cho bọn họ cơ hội thăng quan phát tài.

Thành phố Song Giang trong mấy năm qua phát triển rất nhanh, bọn họ phải làm việc nhiều hơn so với những người khác. Nhưng lúc này đây Đoạn Chấn Lâm thông minh, khi sự việc được đề xuất, anh lập tức liền bác bỏ.

Hơn nữa, buổi chiều anh cho thư ký đến Cục Bảo vệ môi trường đi một vòng, xem công việc của bọn họ ở phía dưới. Thời gian khi thư ký đi, Cục trưởng Cục Bảo vệ môi trường đương nhiên đang nói chuyện cùng với Đoạn Chấn Lâm.

Vì thế, thư ký chụp được rất nhiều ảnh kỳ dị, có người vẽ lông mày, có người soi gương, nhiều nhất là nói chuyện phiếm. Còn có người xem tiểu thuyết, thậm chí còn có đánh bài xì phé.

Có người gác hai chân lên bàn làm việc mà nói chuyện phiếm điện thoại, có vài người đến Cục Bảo vệ môi trường làm việc, người đó cũng không có quan tâm để ý. Chỉ lo nói chuyện điện thoại, cười hi hi ha ha với đầu dây bên kia, để người đến làm việc đứng một bên.

Bên cạnh còn có hai người con gái, một người cắn hạt dưa, một người nói chuyện phiếm, cũng không để ý đến người ta. Cứ như vậy, ước chừng để vài người xếp hàng đợi bốn mươi mấy phút.

Thư ký sau khi trở về, Cục trưởng Cục bảo vệ môi trường còn tại phòng làm việc của Chủ tịch thành phố, nói đầy đủ lý do:

- Hiện tại toàn tỉnh đều làm như vậy, vì sao không cho chúng tôi làm như vậy? Thành lập một ban mới, có thể giải quyết rất nhiều vấn đề. Hơn nữa còn có thể đề cử một chủ nhiệm, vài phó chủ nhiệm. Song Giang chúng ta lớn như vậy, đứng hàng thứ hai ở tỉnh, cho dù người khác không làm, chúng ta làm, cũng có nguyên do của nó. Thuế và sản lượng của chúng ta, ở vài khu vực không thể bằng được.

Khi Cục trưởng Cục Bảo vệ môi trường và Phó chủ tịch thành phố quản lý về công nghiệp cùng Đoạn Chấn Lâm đang thảo luận vấn đề này, thư ký đã trở lại.

Đoạn Chấn Lâm hiểu rõ, Trương Nhất Phàm và Lý Hồng giao Song Giang vào tay mình, anh không thể mở miệng việc này. Nếu không liền như nước sông Hoàng Hà, tràn ra không thể vãn hồi. Về sau mỗi khi đưa ra một chính sách, một văn kiện, bọn họ liền mượn mọi cách, thành lập một ban ngành mới, Đoạn Chấn Lâm và Lâm Đông Hải, đều nghiêm khắc chấp hành nguyên tắc của Trương Nhất Phàm, Lý Hồng, cắt giảm nhân viên.

Đương khi hai người nói hăng say, thư ký của Đoạn Chấn Lâm đưa dữ liệu, sau đó để vào máy tính Đoạn Chấn Lâm. Đoạn Chấn Lâm theo bọn họ giảng đạo lý, nhưng thật ra kêu thư ký đến Cục Bảo vệ môi trường quay được đoạn ngắn tài liệu, hai người liền không nói.

Nhất là Cục trưởng cục Bảo vệ môi trường, vẻ mặt khó coi. Ông ta tuyệt đối không nghĩ tới, thời điểm mình đang nói chuyện ở trong này, kỳ thật là Chủ tịch thành phố Đoạn dùng kế điệu hổ ly sơn.

Bây giờ, Đoạn Chấn Lâm mượn cơ hội này, tạo uy tín của mình. Nghiêm túc nói:

- Đây là thái độ làm việc của người Cục Bảo vệ môi trường? Cầm tiền nộp thuế của dân, ngồi ở văn phòng nói chuyện phiếm, cắn hạt dưa, gọi điện thoại, trở về chỉnh đốn đi, sau đó lấy “quy định quản lý tập trung về xả nước thải công nghiệp” ra, xem kỹ càng và thi hành đi. Thực hiện tốt quy định, ngươi tiếp tục làm Cục trưởng, không thực hiện tốt, tìm người có thể làm tốt đến làm!

Đoạn Chấn Lâm là mượn cơ hội nổi bão, trấn áp những người này.

Quả nhiên, hai người chán nản rời đi.

Không quá hai ngày sau, Cục Bảo vệ môi trường đem quy định thực hiện. Hiện tại, Đoạn Chấn Lâm chính là đem điều này, trình lên Phó chủ tịch tỉnh Trương. Bởi vì Song Giang đóng vai trò quan trọng, như là dẫn đầu tỉnh, có ý nghĩ đặc biệt.

Nếu Đoạn Chấn Lâm không có làm như vậy, thật khiến Trương Nhất Phàm thất vọng rồi. May mắn, Đoạn Chấn Lâm và Lâm Đông Hải liên kết, hai người ở phương diện này cơ bản đạt được nhất trí.

Đoạn Chấn Lâm đương nhiên sẽ không đem chứng cứ hàng phục những người đó nói ra, anh chẳng qua nói ra lối suy nghĩ, nhìn ý kiến của Phó Chủ tịch tỉnh Trương. Trương Nhất Phàm nghe qua phương án của anh, cảm thấy khả thi.

Ban ngành muốn thành lập, nhưng chẳng qua là một ngành treo hai bài, một bộ máy, mà không phải tăng biên chế mới, chỉ cần vốn đã có, một ít phòng kiêm nhiệm. Tuy rằng nói, những người này đều có công việc của mình, nhưng lấy thêm biên chế Cục Bảo vệ môi trường, quả thực lãng phí rất nhiều nguồn nhân lực.

Trong thực tế, không chỉ ở cục Bảo vệ môi trường, ở toàn bộ cả nước mà nói, đều có hiện tượng này tồn tại rất nhiều. Công nhân viên chức đã nhiều, nhưng cấp trên còn cố tình đưa vào thêm, đến nỗi người dư thừa rất nhiều.

Có thể tiến vào đơn vị, thường là thân nhân của một người nào đó, hoặc là người nhà bên trong đơn vị. Để chiếu cố thân nhân nào đó, bất đắc dĩ phải thực hiện các biện pháp.

Thực tế, trong nhiều đơn vị và phòng ban, công nhân viên chức chính thức không phải làm việc, chỉ có gọi điện thoại, không có việc gì thì chơi bài ngay trên bàn. Thật sự làm việc cố gắng vẫn là người lao động tạm thời.

Bọn họ nhận lương thấp, làm tối mắt tối mũi, đây là hiện trạng trước mắt.

Nhìn báo cáo của Đoạn Chấn Lâm, lại nghe ý tưởng của hai người.

Trương Nhất Phàm liền trong lòng nắm chắc, chỉ cần Tùng Hải, Song Giang, cùng với Vĩnh Lâm, Đông Lâm, không làm theo những người gây rối, đến lúc đó chính mình có thể mượn ví dụ từ Song Giang, Tùng Hải, đưa vài tấm gương, cho bọn họ thấy uy phong.

Trương Nhất Phàm nói:

- Các người hoàn thiện phương án hơn nữa, cố gắng làm cho bọn họ không phản bác lại được.

Nghe hắn nói lời này, Lâm Đông Hải biết ý tưởng Trương Nhất Phàm, trong lòng nói, lúc trước mình không có nhìn nhầm, Trương Nhất Phàm là người có năng lực thực sự.

Kỳ thực, ban ngành này một khi được thành lập, có người sẽ mượn cơ hội để thăng quan phát tài, nhưng người thật sự làm việc, vẫn là lao động thời vụ.

Lâm Đông Hải luôn nghĩ, Trương Nhất Phàm muốn đem việc này làm thật, thực thi hoàn toàn xuống dưới, chỉ sợ bằng năng lực một Phó chủ tịch tỉnh, vẫn chưa đủ. Trừ phi hắn có thể lên chức, chỉ có lên chức, ngồi ở vị trí số một, tình hình sẽ khác.

Buổi tối, Trương Nhất Phàm mời hai người ăn cơm, hắn liền nhân cơ hội này, cũng mời Lý Hồng và Lâm Uyển.

Lý Hồng từng là Chủ tịch thành phố Song Giang, cô và cấp dưới Đoạn Chấn Lâm ôn chuyện, hiểu biết một chút tình huống Song Giang, cũng là cơ hội tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK