Cù Tĩnh và Tô Thiện ngồi ở bên giường, ba người vừa nói vừa cười, giống như đang thương lượng làm thế nào để trêu cợt Trương Nhất Phàm. Nhất là Tô Thiện, dường như muốn cầm dao đâm hai nhát vào ngực hắn, có như vậy mới có thể tiêu đi mối hận trong lòng.
Cũng không biết vì sao, cô ta lại có thành kiến sâu sắc đối với Trương Nhất Phàm như vậy, so với tình yêu của Lâm Uyên với hắn không hơn kém gì. Những chị em quen biết cô đều nói, Tô Thiện là một phụ nữ tâm địa.
- Hôm nay Bạch Khẩn đến, đợi sau đó chúng ta đi công viên nhé!
Đề nghị của Tô Thiện giành được ủng hộ của hai người, bởi vì Bạch Khẩn sắp đến, bốn cô gái lại có thể vui vẻ cùng nhau. Cùng ở kí túc xá với nhau bốn năm, khiến cho các cô như tình chị em, thật vất vả lắm bốn người mới tề tựu, vui vẻ không giống lúc thường.
Mấy ngày nay thân thể Lâm Uyên khôi phục rất nhanh, bác sĩ đều nói, loại tâm bệnh này của cô, chỉ cần dùng đúng thuốc, giải quyết tâm lý, có thể ăn thì sẽ không có chuyện gì.
Nếu tâm tình không giải được, ngay cả tiên hạ phàm cũng giúp được chuyện gì.
Hơn nữa đi ra ngoài một chút, hít thở một chút không khí mới mẻ, đối với thân thể của Lâm Uyên có lợi mà không tổn hại gì.
Không ngờ vợ chồng Trương Nhất Phàm đến trước Bạch Khẩn, Tô Thiện nhìn thấy Trương Nhất Phàm, lập tức ngậm miệng không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ấy? Bên kia heo mẹ lên cây rồi!
Cù Tĩnh cười cười với hai người, Trương Nhất Phàm khẽ gật đầu.
- Lâm Uyên, mấy ngày nay thế nào rồi?
Lâm Uyên nở một nụ cười vui vẻ.
- Anh Nhất Phàm, em không sao, ngày mai có thể xuất viện.
- Không được!
Trương Nhất Phàm sắc mặt trầm xuống.
- Em không thể không chịu trách nhiệm cho chính mình được, sức khỏe của em, ít nhất cũng phải nghỉ nửa tháng nữa.
- A?
Nghe thấy câu này, Lâm Uyên thất vọng một trận.
Đổng Tiểu Phàm ngồi vào bên giường.
- Lâm Uyên, đừng nghe anh ấy dọa nạt, nếu như không quen ở bệnh viện thì đến nhà bọn chị ở đi. Phòng ở lớn! Một thời gian sau tiếp tục đến kiểm tra lại lại được.
Từ chỗ bác sĩ, Đổng Tiểu Phàm biết bệnh tình của Lâm Uyên, chỉ cần mỗi ngày ăn uống đảm bảo, chú ý nghỉ ngơi, tinh thần thoải mái, cơ hội khỏi hẳn cũng nhanh thôi.
Hơi khí ở bệnh viện, rất khiến người ta khó chịu, chính là người ở đây một thời gian dài quá cũng sinh bệnh, Đổng Tiểu Phàm nói một cách quan tâm, thân mật.
Lâm Uyên đột nhiên có chút cảm động, trong hốc mắt lại có mấy giọt nước mắt. Trong lòng cô thầm nhủ: Có được tấm chân tình này, trăm người cũng không bằng một Đổng Tiểu Phàm. Lấy gì mà tranh giành với chị ấy? Nghĩ đến đây, cô lại có một cảm giác thống khổ như bị dao cắt.
Có lẽ chỉ có Đổng Tiểu Phàm tuyệt sắc nhân gian như vậy, người phụ nữ vô dục vô cầu mới có thể xứng với anh Phàm. Ý chí của người ta, sự rộng rãi của người ta, bản thân tuyệt đối không bằng. Lâm Uyên cắn môi, khuôn mặt có chút thất thần.
Nhìn thấy nước mắt bỗng nhiên lăn ra của Lâm Uyên, khiến Đổng Tiểu Phàm đột nhiên có chút không biết phải làm thế nào, mình đã nói sai chỗ nào ư? Cô cầm tờ giấy đi lau nước mắt cho Lâm Uyên:
- Em ngốc, em thế này làm gì?
Lâm Uyên lôi tay Tiểu Phàm:
- Chị Tiểu Phàm, em…em…
Em làm sao cơ? Làm sao mà nói được chứ! Nói rằng em yêu chồng chị ư? Hay là nói em xin lỗi chị?
Đổng Tiểu Phàm hiểu được tâm tư của cô bé, an ủi nói:
- Đừng khóc, đừng khóc, có chuyện gì khó xử, em cứ việc nói với chị.
Sự rộng lượng của Đổng Tiểu Phàm đã khiến cho ai nấy đều cảm động, đến Tô Thiện cũng hơi bất ngờ, cảm thấy trên thế giới còn có người như vậy ư, thật không thể tin nổi.
Nếu đổi là một người khác, cô tuyệt đối sẽ mắng chửi người ta làm bộ làm tịch, nhưng ở trước mắt Đổng Tiểu Phàm, cô bất luận không thể hiện vẻ mặt gì, mỗi lời nói, mỗi động tác của Đổng Tiểu Phàm đều phát ra từ nội tâm. Sự chân thành thân thiết này, tuyệt đối không phải giả vờ.
Lúc nãy, hai người còn đang thảo luận, bà xã Trương Nhất Phàm rất ưu tú, Lâm Uyên chỉ sợ thất vọng lần nữa. Sự thật cho thấy, Đổng Tiểu Phàm đối nhân xử thế không thể bắt bẻ được.
Trương Nhất Phàm đi qua, nhéo má Lâm Uyên.
- Cô bé ngốc, còn thất thần gì nữa? Mau cảm ơn chị Tiểu Phàm đi. Ngày mai có thể xuất viện rồi.
Lâm Uyên ngân ngấn nước mắt, gật đầu:
- Chị Tiểu Phàm, chị thật tốt.
Từ hành lang truyền đến bước chân dồn dập, Bạch Khẩn vội vàng đến:
- Lâm Uyên!
Bạch Khẩn cười với Trương Nhất Phàm, đi vào bên giường trách móc nói:
- Lâm Uyên, con bé ngốc này, lại sao thế này?
Lâm Uyên rụt đầu, cũng không nói gì. Cù Tĩnh nói:
- Bạch Khẩn, cuối cùng cậu cũng đến, hôm nay chúng ta đưa Lâm Uyên đi công viên đi. Thời tiết hôm nay cũng không tồi!
- Được không?
Bạch Khẩn vội ngẩng đầu, nhìn vợ chồng Trương Nhất Phàm, hướng Đổng Tiểu Phàm cười nói:
- Chào chị Tiểu Phàm!
Cô gái này là phu nhân tương lai của Liễu Hải, Đổng Tiểu Phàm cũng từng gặp, cũng nghe người ta nói. Cô nghe nói Bạch Khẩn thân thủ rất cao, cùng Liễu Hải đúng là trời đất tạo nên một đôi, vì thế trong lòng không khỏi thầm thích thú.
Bạch Khẩn này không tồi!
- Vậy được thôi, nếu Bạch Khẩn đến đây rồi, mọi người cùng đi đi!
Lời Trương Nhất Phàm liền hừ một tiếng.
- Ý anh là, Bạch Khẩn không đến, hai chúng ta liền vô dụng ư?
- Tôi không có ý đó.
Trương Nhất Phàm có chút xấu hổ, cô bé kia sao lại nhằm vào mình chứ?
- Có hay không có ý này, trong lòng anh tự hiểu.
Tô Thiện trừng mắt nhìn hắn, lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Âý? Bên kia heo mẹ lại lên cây!
Cù Tĩnh đi ra hòa giải:
- Được rồi, vậy chúng ta đi thôi! Chị Tiểu Phàm, có muốn đi cùng bọn em không?
Đổng Tiểu Phàm mỉm cười lắc đầu.
- Các em đi đi! Không được chơi quá lâu. Ngày mai chị đến làm thủ tục xuất viện.
- Được, được, vậy bọn em đi đây.
Bạch Khẩn giúp Lâm Uyên ra khỏi giường, mấy người đi ra khỏi phòng bệnh.
Trương Nhất Phàm và Đổng Tiểu Phàm đi đến bãi đỗ xe trên đường. Hai người tản bộ, nhìn bên ngoài ánh nắng tươi sáng, Đổng Tiểu Phàm nói:
- Chúng ta có phải nên cho tiểu Ngoan đi ra ngoài dạo chơi một chút?
- Em muốn đi chơi à?
Trương Nhất Phàm kéo tay cô.
- Nếu không đến cuối tuần cả nhà mình đi ngoại thành chơi một ngày.
- Được ạ!
Đổng Tiểu Phàm trả lời sảng khoái.
Đi vào bãi đỗ xe, Đổng Tiểu Phàm thắt đai an toàn trên người, cô nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Nhất Phàm, anh có thấy cô nàng Tô Thiện rất có thành kiến đối với anh.
Trương Nhất Phàm thản nhiên nói:
- Không cần để ý cô ta. Cô ta tính cách thế.
- Sai rồi!
Đổng Tiểu Phàm yên lặng nhìn chăm chăm vào chồng, đột nhiên thở dài.
- Ôi, anh đúng là, thật sự càng ngày càng không bớt lo. Bây giờ em nhận ra chuyển đến Song Giang là kế sách rất chuẩn xác.
- Lại làm sao thế này?
- Anh đúng là…
Đổng Tiểu Phàm vốn định nói Trương Nhất Phàm giống như trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng tưởng tượng lại, ngay lập tức dừng lại sửa lời nói:
- Anh quá thu hút, hấp dẫn các cô gái, thực khiến người ta lo lắng.
- Đừng điên, anh cùng Tô Thiện còn chưa nói tới vài câu.
- Đừng nói xạo, cô Tô Thiện này thoạt nhìn tùy tiện, kỳ thật trong lòng rất chi li. Cô ta nghĩ gì, em còn không nhìn ra?
- Vậy mai anh đi hủy hoại dung nhan!
Trương Nhất Phàm buồn bực. chuyện này không dựa vào chính mình nữa? Dường như mình cho tới bây giờ vốn không có trêu chọc Tô Thiện. Tuy nhiên lời nói của Đổng Tiểu Phàm, hắn cảm thấy không bài bản gì. Mình không phải Tây Môn Khánh, có nhiều cô gái thích như vậy ư?
Đổng Tiểu Phàm lắc đầu nói.
- Muộn rồi, trừ khi anh tự cung.
Nói câu này, cô đột nhiên cười phá lên, bởi vì nghĩ đến tự cung đúng là chuyện buồn cười. Nếu anh ta tự cung thật thì mình phải làm sao bây giờ?
Trương Nhất Phàm có chút dở khóc dở cười, lời này không ngờ cô cũng có thể nói ra được.
Đổng Tiểu Phàm nói tiếp.
- Bây giờ anh là Bí thư Thành ủy, cho dù anh bị hủy hoại dung nhan vẫn sẽ có một loại đàn bà khác thích anh. Hiện tại đàn bà vì tiền, không có gì là không thể được.
- Ý của em là, Tô Thiện cô ta thiếu tiền à?
- Khổng thể biết được, cô ta không giống người thiếu tiền.
Đổng Tiểu Phàm thành thật trả lời.
Trương Nhất Phàm mỉm cười.
- Coi như em tinh mắt, nhà cô ta đúng là tỷ phú, khá nổi tiếng ở vùng Giang Chiết.
- Nếu như thế anh càng phiền toái rồi. bị đàn bà không có tiền quấn lấy còn có thể dùng tiền san bằng. Nếu như bị đàn bà có tiền quấn lấy, không thể có một cách nào hết.
- Em đang nói mình đấy à?
Trương Nhất Phàm nói đùa.
Đổng Tiểu Phàm lập tức bực mình kêu to lên:
- Được lắm, anh là đồ khốn khiếp, anh vẫn cho rằng là em quấn quýt lấy anh?
Đổng Tiểu Phàm làm nũng, giơ nắm tay đập đập Trương Nhất Phàm. Trong xe không gian không rộng, cô vừa vồ đã bị Trương Nhất Phàm kéo lại, nhào vào trong lòng ngực.
Trương Nhất Phàm ôm mặt cô, hung hăng hôn một cái.
Hai người trong xe chơi chơi trò tình ái, vừa lại gần, Đổng Tiểu Phàm trên mặt lập tức đỏ ửng, Trương Nhất Phàm ôm bộ ngực cô, luồn lưỡi vào miệng cô, Đổng Tiểu Phàm có hơi kháng cự, càng làm lên, rồi sau đó cũng buông xuôi theo.
Lâm Uyên đi theo ba chị em vào công viên.
Nơi này là công viên rậm rạp duy nhất ở thành phố Song Giang, cây cối xanh biếc, liễu xanh thành ấm. Hôm nay thời tiết cũng không tồi, trời trong nắng ấm, trăm chim đua hót. Bạch Khẩn dừng xe lại, bốn người bước chân nhẹ nhàng, chạy đón lấy hơi thở nguyên sơ của rừng rậm.
- Bạch Khẩn, nghe nói cậu yêu ai à? Tình yêu có vị như thế nào?
Tô Thiện vui vẻ cười lên, nghiêng đầu hỏi Bạch Khẩn.
Bạch Khẩn là người hào phóng.
- Cái này cậu có thể hỏi Lâm Uyên, thời gian yêu đương lâu hơn tớ.
Bốn người đều biết rằng, Lâm Uyên yêu Trương Nhất Phàm rất lâu rồi. Nếu như vậy tính ra, chính xác thời gian cô yêu là dài nhất.
Nhưng cái kiểu này của cô ta không gọi là yêu đương, nhiều lắm là yêu thầm.
Nếu như ở giữa bốn người, sớm đã không có gì là chuyện bí mật. Lâm Uyên cũng không hề che giấu, đỏ mặt trách cứ:
- Bạch Khẩn, cậu cứ chê tôi đi! Tôi sao có thể so sánh với cậu được?
- Đương nhiên, ít nhất Bạch Khẩn có thể thoải mái cầm tay, sung sướng vui sướng hôn nhau. Lâm Uyên cái này đều chưa có, Bạch Khẩn cậu có thể thành thực lôi ra, rốt cuộc các cậu muốn làm gì vậy?
Cù Tĩnh tỏ thái độ bất bình.
- Đúng thế, Bạch Khẩn có nói hay không? Thành thật giải thích, cậu với Liễu Hồng có cầm tay hay không?
Tô Thiện, mồm năm miệng mười không nhường ai.
- Xì! Mới cầm tay ư? Ai tin chứ, chắc chắn đã lên giường rồi, mọi người xem, nếu không sao ngực của Bạch Khẩn sao lại to hơn chúng ta chứ?
Mọi người nhìn lại, quả nhiên là như thế!
Câu này của Cù Tĩnh khiến Bạch Khẩn tức giận đến không chịu được, giơ nắm tay định giáo huấn cô bé kia, Cù Tĩnh hét lên một tiếng rồi chạy biến vào cánh rừng sâu.
- Aaaaaaaaaaaaaaa
Trong rừng, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu như một tiêng thảm thiết sợ hãi. Cù Tĩnh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vẫn chưa hoàn hồn từ trong rừng chạy ra.
- Sao thế, sao thế?
Bạch Khẩn lập tức chạy tới, ôm tới Cù Tĩnh lúc này đang hoảng sợ tới mức cả người run rẩy không ngừng, vẻ mặt cô ta tái nhợt.
- Cù Tĩnh, cậu bình tĩnh chút, bình tĩnh chút đi.
Cù Tĩnh hồi lâu mới tỉnh táo lại, tay ôm ngực, một tay che miệng, hai mắt trừng trừng nói:
- Kia…kia… Bên kia có người chết!