- Cút ngay!
Đối diện với những biến cố xảy ra đột ngột, Bí thư Phùng hoàn toàn chẳng hay biết gì, trong lòng Trương Nhất Phàm thì lại hiểu rõ hơn ai hết. Vừa rồi chắc chắn là Chu Chí Phương nhận được tin tức gì đó ở bên phía Thông Thành, việc của Chu Đỉnh Thiên cuối cùng cũng có người truyền đến tai ông ta.
Hừ! Để lão cáo già này tự đi tìm sự phiền phức đi!
Sau khi Trương Nhất Phàm và Bí thư Phùng chia tay, lập tức ấn điện thoại gọi cho Thẩm Uyển Vân.
Thẩm Uyển Vân cười hì hì nói:
- Anh thấy thế nào? Hài lòng chưa?
Trương Nhất Phàm khẽ hừ môt tiếng.
- Đợi lát nữa gặp rồi nói sau nhé! Mà em đang ở đâu thế? Anh đến đón em, tối nay chúng ta về lại Thông Thành.
- Tốt quá!
Thẩm Uyển Vân vui vẻ trả lời.
Đón được Thẩm Uyển Vân, hai người đi suốt đêm trở về Thông Thành.
Lúc trên xe, Trương Nhất Phàm đã được Thẩm Uyển Vân giải thích lại toàn bộ quá trình của sự việc. Vốn định để Quan Hán Văn ra mặt, lấy toàn bộ những chứng cứ phạm tội trước đây của Lý Đại Vỹ, ép buộc Lý Đại Vỹ và cô phóng viên kia phải thừa nhận là hai người đã bịa đặt những trò cười quá đáng trên thân thế của Lưu Hiểu Hiên.
Nhưng bọn họ lại không dám chỉ ra Chu Đỉnh Thiên, chỉ nói ra tên của Thi Vĩnh Nhiên. Lại là cái tên Thi Vĩnh Nhiên này, Thẩm Uyển Vân căm hận nói:
- Sớm muộn gì cũng phải dọa chết đám khốn khiếp này.
- Mặc kệ ông ta, chúng ta cứ về nhà trước rồi nói sau!
Trương Nhất Phàm một chân đạp ga, chiếc xe lao nhanh như bay trên trường quốc lộ.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng trở về đến huyện Thông Thành, đến khu nhà ở của Trương Nhất Phàm tại công ty thuốc lá.
Đường Vũ gọi điện thoại đến.
- Anh Phàm, thằng cha Chu Đỉnh Thiên kia bị đánh một trận thành thành đầu heo rồi. Ha ha…
Nghe giọng nói của Đường Vũ, thật là đắc ý. Trương Nhất Phàm nhắc khẽ:
- Chú ý một chút, nếu có gì sơ hở lại rơi vào tay kẻ xấu bây giờ.
- Vâng, em biết rồi. Thằng cha đó rất là đáng ghét, mấy anh em bên dưới không kiềm chế được mới ra tay giáo huấn lão ấy.
- Anh Phàm, anh nói xem thằng cha này có bị ngồi tù không?
- Có ngồi hay không ngồi đó là chuyện của viện kiểm sát. Cậu chỉ cần cung cấp tài liệu và chứng cứ đầy đủ là được rồi.
- Vâng!
Đường Vũ mang theo sự hí hửng không che dấu được đành cúp máy.
Thẩm Uyển Vân từ trong nhà tắm bước ra, đang dùng khăn khô để lau tóc. Nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi của Trương Nhất Phàm, liền hỏi:
- Các anh đã bắt lão già khốn kiếp Chu Đỉnh Thiên rồi àh?
Trương Nhất Phàm bước qua, hơi thở của Thẩm Uyển Vân mang theo mùi hương thơm mát. Đứng từ phía sau ôm eo cô ấy, đôi tay theo thói quen dừng lại ngay trước ngực.
Thẩm Uyển Vân vừa mới tắm xong, vẫn chưa mặc quần áo lót, làn da lại mượt mà và mát mẻ. Trương Nhất Phàm ra sức bóp hai cái, rồi mới chịu trả lời:
- Ở Vạn Tử Thiên Hồng ông ta đã làm tổn hại đến một cô gái, hại người ta nhảy từ lầu ba xuống, hiện tại đang được cấp cứu. Chỉ mong cô gái này không xảy ra việc gì, nếu không ông ta sẽ phải ngồi tù.
- Ừ! Đừng thế nữa mà.
Thẩm Uyển Vân bị hắn sờ mó nên chịu không nỗi, uốn éo thân người.
- Lão già khốn kiếp Chu Đỉnh Thiên sớm muộn cũng sẽ bị trừng phạt thôi.
Thấy dáng vẻ thở hổn hển của Thẩm Uyển Vân, Trương Nhất Phàm đoán ra lúc nãy cô ta chắc chắn đã bị hắn ta khiêu khích rồi.
- Vậy thì cho lão ấy chết đi nhé! Để lão cáo già Chu Đỉnh Thiên khóc lóc một phen!
Trương Nhất Phàm bế thốc Thẩm Uyển Vân đi đến bên ghế So-fa ngồi xuống. Thẩm Uyển Vân ngồi trên đùi hắn thỏ thẻ:
- Thế tối nay định cảm ơn em như nào đây?
Trương Nhất Phàm thò tay vào bên trong váy ngủ của cô ta, cười nham nhở nói:
- Vậy em muốn cảm ơn bằng cách nào?
Thẩm Uyển Vân cười nũng nịu, nói nhỏ nhẹ sát bên tai Trương Nhất Phàm:
- Tối nay chúng ta làm suốt đêm nhé!
Rầm!!!!
Trương Nhất Phàm lập tức bất tỉnh trên sàn nhà.
Sói cái háo hắc, sói cái háo sắc!
Cùng với Thẩm Uyển Vân luôn luôn vui vẻ như vậy, luôn phát cuồng như thế. Hai người không có bất cứ áp lực và gánh nặng nào cả, cứ làm theo tất cả những gì mà hai người thích làm.
Bắt đầu từ ghế So-fa ở trong phòng khách, từ từ lăn xuống đất, sau đó lại đến giường ngủ trong phòng ngủ, trên sàn nhà, rốt cuộc là đâu đâu cũng lưu lại dấu tích điên cuồng của hai người họ.
Đây là lần thứ ba rồi, Trương Nhất Phàm cuối cùng mệt lả giống như quả bóng xì hơi, người mềm nhũn nằm trên sàn nhà. Thẩm Uyển Vân cũng nằm dài bên cạnh hắn, giống như một nàng mèo ngoan hiền.
Màn đêm yên tĩnh, trong phòng chỉ còn nghe tiếng trái tim loạn nhịp của hai người, Thẩm Uyển Vân lấy tay vén tóc, ngồi dậy, sau đó cứ để cơ thể trần truồng đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Cửa không có đóng, trong nhà vệ sinh vọng ra tiếng nước chảy róc rách.
Màn đêm tĩnh mịch, âm thanh như vậy nghe rõ mồn một, trong đầu Trương Nhất Phàm vô tình lại nghĩ ngay đến cảnh cô ta đang đi tè, một lúc sau, Thẩm Uyển Vân lại trần trụi đi ra, rồi ngồi xuống bên cạnh Trương Nhất Phàm.
- Chúng ta lên giường thôi!
Trương Nhất Phàm nằm im không nhúc nhíc:
- Anh không đi nỗi nữa rồi, bị hồ ly nhà em vắt kiệt cả sức.
- Hì hì…Em chính là muốn làm một con hồ ly tinh, khiến cho anh cả đời này cũng không thể nào quên được.
Thẩm Uyển Vân đứng lên, thân hình lồ lộ ra, cặp đùi trắng ngần hiện ra trước mắt, nhất là cái mông đầy đặn trắng như tuyết kia, làm cho Trương Nhất Phàm kìm lòng không đặng giơ tay ra vỗ một cái bốp vào đấy.
- Ah…Đồ đáng ghét nhà anh!
Thẩm Uyển Vân vội tránh sang chỗ khác, nhảy phóc lên trên giường, Trương Nhất Phàm đuổi theo, túm lấy eo cô ta, kéo lên người mình.
- Ah, đừng!
Thẩm Uyển Vân la lên một tiếng, không ngờ cậu em của Trương Nhất Phàm mới đó đã hoạt động trở lại. Thình lình từ phía sau đi thẳng vào.
Thẩm Uyển Vân há hốc mồm, quả thực không thể tưởng tượng được phản ứng của cơ thể mà nhìn Trương Nhất Phàm:
- Trời ơi! Không ngờ anh lại biến thành ông già không gục ngã rồi. Xem ra một mình em không thể nào đối phó lại anh, không được, lần sau em phải tìm chị em đến giúp đỡ mới được!
Nghe được câu nói này, Trương Nhất Phàm lại một lần nữa bị cô ta đánh gục.
Đúng lúc này, di động của Thẩm Uyển Vân lại đổ chuông, Thẩm Uyển Vân thò tay với lấy điện thoại, vừa nhìn thấy điện thoại của mẹ gọi đến, lập tức thở dài một tiếng, ra hiệu cho Trương Nhất Phàm đừng làm ồn.
- Mẹ hả, là con đây. àh, mấy ngày nay con ở bên ngoài, cũng sắp về nhà rồi. Mẹ có việc gì tìm con sao? Hả? Là sinh nhật ông ngoại àh, được rồi, được rồi, con nhất dịnh sẽ nhanh chóng…ah…
Đúng lúc Trương Nhất Phàm đang hùng hổ đâm mạnh vào, Thẩm Uyển Vân không kịp đề phòng, bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
- Tiểu Vân, con sao vậy!
Mẹ của Thẩm Uyển Vân ở bên kia đầu dây nghe được tiếng kêu bất thường, cảm thấy hồi hộp. Thẩm Uyển Vân cắn chặt răng, ra sức ngắt Trương Nhất Phàm một cái. Che kín đầu nghe:
- Đừng làm ồn, là mẹ đấy!
- Dạ, con không sao, vừa rồi không cẩn thận làm đổ nước trà.
Thẩm Uyển Vân cố giải thích.
- Giờ này mấy giờ rồi, sao con còn chưa ngủ, đang ở đâu đấy?
Mẹ của Thẩm Uyển Vân là Thư An Ảnh dường như có chút không yên tâm, truy hỏi một câu.
- Mẹ, con đang ở thành phố Đông Lâm gặp mấy anh em đồng nghiệp, cũng không có gì, mấy ngày nữa con sẽ về nhà!
Thẩm Uyển Vân sợ mẹ nghe được điều gì đó, nên vội vàng cúp điện thoại.
Trương Nhất Phàm này, đang liều mạng chơi khăm cứ rút ra rồi lại đâm vào, làm cho Thẩm Uyển Vân phải cắn răng chịu đựng, cố giả vờ bình tĩnh để nói chuyện với mẹ. Sau khi tắt máy, Trương Nhất Phàm không đợi phản ứng của cô ta, lại tiếp tục với tốc độ mạnh hơn.
Thẩm Uyển Vân vốn định tính sổ với hắn, cái tên xấu xa này nhân lúc người ta nghe điện thoại lại giở trò quỷ, còn không sợ bị mẹ phát hiện.
Chỉ có điều Trương Nhất Phàm cố mạng giở trò với cô ta, liệu cô ta có còn đủ sức mà đi tính sổ với Trương Nhất Phàm? Không đến mấy chục phút, toàn thân rã rời không còn chút sức lực nào, khoản nợ này xem như ký sổ trả sau, Thẩm Uyển Vân cắn gối, mặc cho Trương Nhất Phàm tùy ý tấn công từ phía sau mình.
Buổi tối hôm nay, phải chăng là thời khắc phát cuồng nhất của hai người họ. Sau khi Trương Nhất Phàm đã xử xong Thẩm Uyển Vân, không ngờ rằng sự việc vẫn còn chưa kết thúc, đúng lúc điện thoại của Trương Nhất Phàm cũng đổ chuông reo lên.
Đã hơn hai giờ rồi, Đồng Tiểu Phàm vẫn còn chưa ngủ.
Từ khi Đổng Tiểu Phàm vào làm trong Sở tài chính, ban ngày thì rất bận rộn, thông thường buổi tối mới gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm. Cô ấy gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm chỉ có một lý do duy nhất, đó là ngủ không được.
Cô ấy mà ngủ không được thì Trương Nhất Phàm cũng đừng hòng mà ngủ được, cho nên, với tính tình này của đại tiểu thư Đồng. Thường xuyên nhận được điện thoại vào lúc nửa đêm khuya khoắt.
Tối nay thì có chuyện bất thường so với mọi hôm, Trương Nhất Phàm rất là nhiều việc, nhưng vẫn có thể dành thời gian nói chuyện với Đồng Tiểu Phàm. Thẩm Uyển Vân bi hắn làm cho bốn lần, đang nằm bò ra giường nghỉ ngơi, nghe thấy chuông điện thoại reng, cô ta liền có tinh thần trở lại.
Được lắm! Vừa rồi anh dám chơi xỏ em đúng không? Xem em trả thù anh thế nào đây.
Vì thế cô nàng liền hỏi ngay:
- Là ai gọi thế?
- Chính cung nương nương.
Trương Nhất Phàm trả lời, ấn cô ta chui vào trong chăn.
Chính cung nương nương ý là chỉ Đồng Tiểu Phàm, tuy Thẩm Uyển Vân vẫn chưa gặp qua cô gái này, chỉ nghe Trương Nhất Phàm nói như vậy, trong lòng cũng thấy khó chịu. ôm người đàn ông của mình, đang cùng một cô gái khác nói chuyện điện thoại, hơn nữa Trương Nhất Phàm còn ấn cô nàng vào trong chăn, Thẩm Uyển Vân cũng biết ý thu mình lại.
- Bà cô của tôi ơi, nửa đêm nửa hôm còn muốn làm gì thế?
- Đồ xấu xa kia, tại sao mãi mới nhận điện thoại thế? Lại ở bên ngoài ăn chơi trác táng đúng không?
Đồng Tiểu Phàm nghi ngờ hỏi.
- Anh là loại người đó sao? Muốn đi dâu được, giờ này mấy giờ rồi? Em cho rằng anh giống em sao, không cần ngủ àh!
Trương Nhất Phàm đang nói chuyện, đột nhiên cảm thấy phía dưới có chút ẩm ướt, ấm áp bao lấy cái ấy của mình…Trời ơi! Thẩm Uyển Vân đang định làm gì đây?
ôi…Trương Nhất Phàm hít thở khó khăn, phát ra những tiếng rên khe khẽ.
Lỗ tai của Đồng Tiểu Phàm rất thính, lập tức cảm nhận được ngay.
- Anh đang làm gì thế?
- Đêm khuya rồi, còn có thể làm gì được?
Trương Nhất Phàm cười khổ sở, giơ tay đẩy đầu Thẩm Uyển Vân ra, Thẩm Uyển Vân cố làm thêm vài cái nữa, sau đó dùng miệng tác động… không ngừng.
Vừa rồi chẳng phải anh rất thích làm như vậy sao? Xem em không trêu chết anh, không ngờ khi mình nghe điện thoại, bị Trương Nhất Phàm liều mạng chơi khăm, bây giờ cô ta lại có dịp giở trò lại. Không báo thù không phải là quân tử, Trương Nhất Phàm càng muốn ngăn cản, thì cô ta lại càng ra sức tấn công.
Ồ, muốn chết mất!
Không ngờ cô bé nha đầu này kỹ thuật dùng miệng lợi hại như vậy, trước đây sao không phát hiện ra nhỉ? Trương Nhất Phàm một tay kéo điện thoại, kìm nén ức chế bản thân không để phát ra tiếng rên.
- Ngay mai em sẽ ghé qua thăm anh!
Đồng Tiểu Phàm vẫn chưa thấy buồn ngủ, đang nằm trên giường, mắt mở thao láo nhìn trần nhà.
- Được rồi, hôm nay em ngủ sớm đi, ngày mai còn có cuộc họp đấy! Ah…
Trương Nhất Phàm kìm lòng không được phát ra tiếng rên khẽ, cũng may Đồng Tiểu Phàm nghe không hiểu được ý tứ trong đó, kỳ lạ nhìn chiếc điện thoại, tự lẩm bẩm một mình:
- Đồ khốn kiếp này đang làm gì thế nhỉ?
Bên dưới Thẩm Uyển Vân càng làm càng hăng, Trương Nhất Phàm muốn chết đến nơi rồi, ấn cũng ấn không xong, nhưng Đồng Tiểu Phàm vẫn không muốn cúp điện thoại.
- Đồ xấu xa, em cúp máy đây.
- Ừ, ngủ sớm đi nhé, ngày mai anh đến đón em.
- Vâng, em cúp máy đây.
Đồng Tiểu Phàm lặp lại một lần nữa, nhìn trân trối vào ống nghe, thật là ngu ngốc, chẳng lẽ nói ra ba từ kia lại khó đến thế sao? Bổn cô nương đây đã nhắc nhở anh mấy lần rồi, thật ngốc!
Trương Nhất Phàm không nghĩ được nhiều như vậy? Nếu đổi lại là bình thường, hắn sớm sẽ đoán ra được dụng ý của Đồng Tiểu Phàm, nhưng lúc này đang cùng với Thẩm Uyển Vân mây mưa, thì làm sao mà nghĩ nhiều như vậy.
Nếu thông minh một chút, hắn có thể đoán ra, Đồng Tiểu Phàm lại nhắc nhở hắn, vẫn đang đợi hắn nói câu cuối cùng, anh yêu em!
Nhưng Trương Nhất Phàm bị Thẩm Uyển Vân làm cho nhũn não, vẫn không kịp phản ứng, sau đó thì nghe thấy âm thanh tút tút của điện thoại.
Thẩm Uyển Vân ở trong chăn cười khúc khích thò đầu ra.
- Thoải mái không? Hoàng thượng.
- Thoải mái cái đầu em đó!
Trương Nhất Phàm lại để cô ta mơn trớn, nhìn thấy bên dưới đã đứng dậy, nhưng không ngờ Thẩm Uyển Vân nổi khùng, cắn một cái.
- áh…
Trương Nhất Phàm hét lên một tiếng, tiếng vang như xé cả màn đêm.