- Chúng ta đi thôi!
Hắn biết Thẩm Kế Văn sẽ cho mình một sự giải thích, nếu không thì anh ta không xứng là người nhà họ Thẩm rồi, hơn nữa anh ta còn là một trong bốn thiếu gia của Bắc Kinh, trước đây danh tiếng của bốn thiếu gia ở Bắc Kinh rất lớn, nhưng từ khi một trong số họ đắc tội với Lý Hồng thì danh tiếng sa sút dần.
Sau này cũng vì Phương Tấn Bằng và Lý Tông Huy xảy ra xung đột với Trương Nhất Phàm, hai người từ từ biến mất hẳn. Tên tuổi của bốn thiếu gia Bắc Kinh cũng đã vang dội như thế đó.
Không vang dội cũng không có nghĩa là họ biến mất, có khi ẩn náu mới là mãnh thú thực sự. Thẩm Kế Văn là người sống sót duy nhất của bốn thiếu gia Bắc Kinh, cũng là đại thiếu gia duy nhất còn rất ung dung tự tại ở Bắc Kinh.
Thẩm Kế Văn bước vào trong, nhà sản xuất vẫn còn đang rất bực tức.
- Các anh đừng cản tôi, tôi ở trong vòng luẩn quẩn này, ai dám kiêu ngạo không nể mặt tôi vậy chứ. Tôi chạm vào cô ta một chút thì sao chứ? Tôi để mắt tới cô ta, có gì ghê gớm chứ, giả bộ trong trắng? Cô ta là cái gì chứ? Trưởng đài, ông nói với cô ta, tối hôm nay cô ta không ngoan ngoãn quay về xin lỗi tôi, thì tôi sẽ không để cô ta yên đâu!
Nhà sản xuất rất vênh váo, ông ta là cái chén lớn của giới điện ảnh và truyền hình, ai dám đắc tôi với ông ta chứ?
Xem như Lưu Hiểu Hiên là người đầu tiên, ngay đến Trưởng đài truyền hình trong lòng có chút không vui. Tính tình cô Lưu Hiểu Hiên này cũng quá lắm, sao có thể dùng rượu tạt vào ông ta chứ? Người ta chạm vào cô một chút, cô cứ lặng lẽ gỡ tay của ông ta là được rồi, sao phải đắc tội với người ta chứ? Thật không lý trí mà!
Con người sống trên thế giới này, nhiều lúc cũng phải kìm nén cơn giận, ngay đến ông ta cũng không ngờ Lưu Hiểu Hiên lại dám nổi giận ở đây.
Không nói đến chuyện bây giờ mình bị mất mặt, mà còn phải làm người trung gian, Trưởng đài cũng tức giận rồi:
- Tôi về nói với cô ta, cũng thật quá quắt mà.
Lúc này, Trưởng đài đã thay đổi cách nghĩ về Lưu Hiểu Hiên.
Ông ta nhìn Thẩm Kế Văn đột nhiên đi vào, đài trưởng giật mình:
- Thẩm thiếu gia!
Thẩm Kế Văn không thèm để ý tới ông ta, cứ thể đi thẳng tới, nhìn nhà sản xuất một cái:
- Ban nãy ông nói cái gì? Có ngon thì nói lại một lần nữa đi!
Nhà sản xuất đang bực hết cả người, nhìn thấy bộ dạng như vậy của Thẩm Kế Văn, y liền rống lên một câu:
- Anh là cái giống gì chứ? Ông đây nói cái gì liên quan gì đến anh? Anh ở đâu lọt vào đây chứ ——
Bốp ——
Lời chưa dứt, một bạt tai của Thẩm Kế Văn vụt qua.
Bốp —— Thẩm Kế Văn nổi tiếng về đánh người, một cái tát rất mạnh, nhà sản xuất vốn dĩ không có sự chuẩn bị nào, bị một cái tạt của anh ta vút qua khiến cho xoáy một vòng, rồi ngã ngay ra đất.
Trong phòng riêng chỉ có Trưởng đài và Tiểu Mẫn quen biết Thẩm Kế Văn, họ nhìn thấy Thẩm Kế Văn đột nhiên ra tay đánh người, hai người liền biết anh ta vì Lưu Hiểu Hiên mà ra mặt. Ban nãy người đàn ông bên ngoài là ai? Hai người không nhìn rõ.
Lúc này Trưởng đài trong lòng lo ngay ngáy, từ lúc nào mà Lưu Hiểu Hiên lại quen được một cây đại thụ lớn như Thẩm Kế Văn chứ? Chẳng trách tính tình cô ta ương bướng như vậy. Cùng lúc đó, ông ta lại thấy vui mừng trong lòng, may mà mình không có ý đánh Lưu Hiểu Hiên, dựa theo nguyên tắc mà dùng người.
Nghĩ đến Lưu Hiểu Hiên, trong lòng ông ta có chút lo lắng không yên. A đầu này có hậu thuẫn là nhà họ Thẩm như vậy, không ngờ một tiếng cũng không nói. Với tài năng của cô ta, sớm nói thì đã thử dùng sớm rồi.
Ngay trong lúc Trưởng đài đang suy nghĩ muốn ra ngoài, nhà sản xuất ôm mặt bò dậy:
- Mẹ kiếp, mày là cái thá gì chứ, dám đánh ông đây!
Bình thường nhà sản xuất rất ngang tàng trong giới giải trí, tuy đã hơn năm mươi tuổi, nhưng ông ta thường xuyên tìm một vài minh tinh đến tiếp rượu, hơn nữa còn động tay động chân, điều ngạc nhiên là không ai dám lên tiếng.
Ngộ nhỡ gặp cô tính tình ương ngạnh, không tốt không chịu phối hợp, ông ta liền ra tay đánh người. Trước đây có vài minh tinh không sao chịu nghe lời, không nghe theo sai khiến, ông ta ăn đậu hũ của người ta, người ta liền phản kháng lại, kết cục là bị ông ta cho ăn vái cái tát, hơn nữa còn gọi người đưa vào trong phòng, cứ thế lột hết người ta ra.
Cùng giống những chuyện kiểu này, một vài nữ minh tinh dám giận chứ không dám nói. Tuy hôm nay là trên địa bàn của CCTV, ông ta mới không ra tay đánh người. Con người này tính tình nóng nảy, đạo diễn còn không hiểu nổi.
Thế là đạo diễn chạy qua khuyên can, y cũng là gặp được người quen, dám lộ liễu đánh người ở nơi như vậy, chắc chắn không phải nhân vật đơn giản gì. Vì vậ chỉ dám khuyên can, không dám bênh vực ai.
Nhà sản xuất hung hăng càn quấy, chỉ vào Thẩm Kế Văn mà rống lên:
- Mẹ kiếp, mày là ai? Có ngon thì nói tên ra, hôm nay ông đây kêu người chặt mày ra.
Đừng nhìn thấy bộ dạng của của ông ta, kiểu hành vi này rõ ràng không thể nghi ngờ gì nữa là có quan hệ với bọn du côn lưu manh.
Thật ra, một vài người thoạt nhìn đàng hoàng trong xã hội thượng lưu, hành vi của họ rõ ràng không giống với bọn lưu manh, nhưng có lúc lại càng lấn sâu trong đó. Cũng không phải một người rất có tiền đều có tố chất như vậy, tiền có nhiều bao nhiêu cũng không có một chút quan hệ gì với những tố chất căn bản cả.
Nhìn thấy ông ta chỉ vào mình, ngón tay cũng sắp đến gần mũi rồi, Thẩm Kế Văn nói muốn giành lại công bằng cho Trương Nhất Phàm, mặc dù anh ta vẫn không hiểu lắm về mối quan hệ giữa Trương Nhất Phàm và Lưu Hiểu Hiên, nhưng anh ta biết Lưu Hiểu Hiên là người tỉnh Tương, nói như vậy, cô ta nhất định thân với Trương Nhất Phàm.
Người quen của mình bị người khác bắt nạt ở đây, nếu không lấy lại mặt mũi, Thẩm Kế Văn anh ta còn làm cái gì chứ? Hơn nữa tên tiểu tử Thẩm Kế Văn này có một kiểu rất cổ quái, không quen nhìn cái kiểu đàn ông trung niên động tay động chân với những cô gái trẻ tuổi, những cô gái đều có thể làm con gái của họ, thậm chí là cháu gái, không ngờ bọn họ lại tùy ý làm bậy như vậy.
Cái gì có thể nhịn được chứ cái này thì không.
Ông thật sự cho rằng ông là người giỏi hái hoa hay sao, hoa của tổ quốc, cứ nở một cây là bóp một hoa sao? Hôm nay ông đây phải đánh gãy cái tay bóp hoa của ông.
Một lão già cỗi rụng răng như ông cũng đi sờ đùi của con gái nhà người ta? Hôm nay ông đây đánh cho ông răng rơi đầy đất. Khi tay của nhà sản xuất sắp chỉ vào mặt Thẩm Kế Văn, anh ta một cước đá qua.
Đối phương lại rầm một cái, ngã gục xuống chụp ếch!
Cước này còn mạnh hơn ban nãy, cứ thế đá vào bụng của ông ta.
Nhà sản xuất quỳ rạp trên mặt đất, miệng dí ngay xuống nền nhà một cái, chân răng chảy máu. Vài người liền chạy lại, cố gắng kéo Thẩm Kế Văn:
- Thẩm thiếu gia, Thẩm thiếu gia!
Thẩm Kế Văn hất tay một cái:
- Các anh đừng có kéo tôi, hôm nay tôi xem lão già lưu manh này có thể kiêu ngạo nữa không.
Thẩm Kế Văn kéo một cái ghế đến, ngênh ngang ngồi xuống.
Nhà sản xuất bò dậy, ho sặc sụa vài tiếng, chỉ ra cửa mà rống:
- Bảo vệ, bảo vệ!
Bảo vệ cái khỉ, bảo vệ nào dám lên đây?
Chính xác thì bảo vệ cũng đến, hơn nữa đến cả ông chủ của quán ăn Kiến Quốc cũng đến. Y nghe thấy trên lầu có đánh nhau, liền kêu mấy bảo vệ đi lên trên.
Nhìn thấy Thẩm Kế Văn đại mã kim đao ngồi ở đó, rất uy phong. Đối diện là một tên bị đánh đến mặt mũi bầm dập. Y chào hỏi Thẩm Kế Văn:
- Thẩm thiếu gia, sao lại là anh?
Ném một điếu thuốc qua, Thẩm Kế Văn khoát tay, ông chủ cũng không nói gì nữa, nói to với mấy bảo vệ:
- Mọi người giải tán, không có chuyện gì, không có chuyện gì!
Cứ thế vài người bỏ đi, không đúng, không phải bỏ đi, mà là canh giữ bên ngoài phòng riêng. Khi họ đi ra còn đóng cửa lại.
Lúc này nhà sản xuất mới choáng váng, đài trưởng đi lại muốn khuyên Thẩm Kế Văn, Thẩm Kế Văn trừng mắt nhìn:
- Không có chuyện của mấy người, hôm nay tôi phải nói chuyện với tên không biết vô liêm sỉ này.
Sau đó anh ta ngồi ở đó châm thuốc:
- Tự ông nói đi, chuyện này phải làm sao đây?
Nhà sản xuất không ngốc, tuy rất ít khi đến Bắc Kinh, nhưng đã lăn lộn nhiều ở Hongkong, Thâm Quyến. Nước ở Bắc Kinh ông ta ăn không được, hôm nay ăn phải miếng lớn như vậy, đương nhiên là mình không biết được nước sâu như thế nào.
Trước đây, ông ta cũng đã từng đến Bắc Kinh, nhưng đó là chỗ ăn chơi, hoặc là một vài tiểu minh tinh ông ta yêu cầu và những cô gái muốn gia nhập vào làng giải trí. Nhìn thấy đến cả trưởng đài cũng không dám ra, ông ta đã hiểu ngay mình gặp phải người nào.
Xem ra trận hôm nay là bị đánh oan uổng rồi, đáng tiếc ông ta nghĩ sai rồi, vốn dĩ trưởng đài muốn giúp ông ta nói hai ba câu, anh mắt Thẩm Kế Văn ngang ngược, hút một hơi thuốc:
- Ông đây ghét nhất cái kiểu lẳng lơ, khiếm nhã như ông, ông cho rằng ông là ai chứ? Có tiền là ngon rồi sao. Có tiền thì so với ông đây! Ông có thân phận không? Thân phận của ông cũng là cứt chó thôi. Đừng co rằng ông đây không biết ông, trong giới giải trí ông rất mạnh, rất xài được, quen biết những nhân vật của hai bang xã hội đen, phải không! Cứ đến đây, ông đây là Thẩm Kế Văn, có ngon thì ông cứ đến, tôi sẽ ngồi đây đợi đó, xem thử ông có thể gọi bao nhiêu người. Một đại đội có đủ không? Hay là ông kêu cả một doanh trại đến.
Nhà sản xuất đứng dậy, Thẩm Kế Văn quát lên một tiếng:
- Quỳ xuống ——
Người khác nhìn anh ta đều không dám nhúc nhích.
Nhà sản xuất rất không cam tâm nói:
- Đừng có quá đáng quá!
- Mẹ kiếp, ông đây quá đáng?
Thẩm Kế Văn liền đứng dậy cầm lấy cái ghế muốn đập vào người ông ta, hai người Trưởng đài và đạo diễn nhìn thấy không ổn, đánh chết người là không tốt, hai người cố gắng kéo anh ta lại:
- Thẩm thiếu gia, Thẩm thiếu gia!
Thẩm Kế Văn bỏ ghế xuống, chỉ vào nhà sản xuất mà mắng:
- Mẹ kiếp nhà ông, một người giống súc sinh như ông cũng dám nói ông đây quá đáng sao? Ông cũng không soi lại mình dưới nước tiểu đi, ông đây mặc kệ danh tiếng ông có lớn cỡ nào, có tài hoa cỡ nào, một ông già hơn năm mươi tuổi như ông, lại chà đạp mấy cô gái mười mấy hai mươi mấy tuổi, họ đều có thể làm con gái, cháu gái ông đấy, ông thì không cảm thấy quá đáng sao? Không cảm thấy xấu hổ sao? Con gái nhà người ta tự nguyện cũng xem như thôi đi, không tự nguyện ông còn sờ mó, người ta uống rượu, lên giường với ông, ông với súc sinh có khác gì nhau chứ? Nói tôi quá đáng? Quỳ xuống —— Quỳ xuống cho tôi ——
Cơn giận của Thẩm Kế Văn rất lớn, anh ta mắng vẫn chưa thỏa cơn nghiền, chỉ vào mặt mọi người nói:
- Mọi người nói, mọi người tự nói đi, tôi nói có lý hay không. Nếu như con gái nhà người ta chấp nhận rồi cũng thôi đi, không chấp nhận ông còn ép buộc.
Sau đó anh ta đứng lên:
- Trưởng đài, không phải tôi không nể mặt ông, nhưng chuyện hôm nay, kiểu nào cũng không thể cứ như vậy mà thôi, nếu không thì Thẩm Kế Văn tôi không làm ăn gì nữa.
Trưởng đài nhìn thấy cơ hội đến rồi, cười theo nói:
- Thẩm thiếu gia, như vậy được không? Tôi và Hiểu Hiên đích thân đi xin lỗi, đích thân xin lỗi.