Thư ký đuổi tới:
- Phó chủ tịch Bao!
- Chuyện gì xảy ra?
Bao Dụ Dân sắc mặt không tốt, anh ta sợ sự việc biến thành như vậy, rất khó giải quyết. Thư ký kể lại chuyện vừa xảy ra, Bao Dụ Dân sắc mặt thay đổi, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ phất tay,
- Đi vào thôi!
Hai người lại quay lại, Sơn Bản Nhất Mộc bộ dáng cơm no rượu say, đứng lên bắt tay với Bao Dụ Dân, dùng tiếng Nhật nói:
- Cảm ơn Phó chủ tịch Bao đã nhiệt tình khoản đãi.
Thư ký lại sửng sốt, tiểu từ này giả thần giả quỷ, cái gì mà khoản đãi? Tuy nhiên, anh ta cũng không bóc trần tại chỗ.
Liễu Hải đang cùng Trương Nhất Phàm, Tần Xuyên ở Ngọc Lầu Đông ăn cơm, anh ta đứng lên nói:
- Không được, tôi phải đi nhà vệ sinh đã.
Khi anh ta đi ra, nhìn thấy có một cô gái đang ghé vào bồn rửa tay nơi đó nôn đến nỗi trời đất u ám. Không đành lòng âm thầm lắc đầu, con gái bây giờ vì bồi rượu kiếm tiền, ngay cả mạng cũng không cần.
Nhân viên cảnh vụ bên cạnh, Liễu Hải đối với họ có thể nói là rất hiểu biết. Không cần nói cũng biết cô gái trước mắt này nhất định là cô bồi rượu. Càng có khả năng là bị khách làm khó dễ, bị ép uống rượu, nếu không sao lại có bộ dáng này?
Chỗ bồn rửa tay mùi rượu ngút trời, khi nôn ra thì mùi vị càng khó ngửi, Liễu Hải nhìn thoáng qua, liền đi vào toilet nam. Đến khi anh ta đi ra, cô gái kia vẫn đang nôn, anh ta có chút không đành lòng.
Xé mấy tờ giấy đưa qua, cô gái đang nằm úp sấp ở nơi nào, vừa mới uống vào nửa chai Whiskey kia, một trận khí huyết bốc lên. Giờ phút này hận không thể bắt tay luồn vào, đem toàn bộ rượu trong dạ dày móc ra.
Đột nhiên nghe được có người ở bên tai nói,
- Lau mặt đi, uống ít một chút, sẽ lấy mạng cô đó.
Tôn Yến Yến giơ tay nhận giấy,
- Cảm ơn.
Ngay khi Liễu Hải muốn rời đi, trong đầu cô liền hiện lên ý niệm, thanh âm này rất quen thuộc!
Tôn Yến Yến lấy tay vén tóc trước mặt, ngẩng đầu lên nhìn Liễu Hải.
- Là cô?
Làm một cảnh sát, cái gì không tốt nhưng trí nhớ không thể không tốt. Trí nhớ Liễu Hải cũng thật tốt, tuy rằng không giống Trương Tuyết Phong vừa gặp qua là không quên được, nhưng anh ta vẫn nhận ra Tôn Yến Yến.
Lần trước không phải là cô lễ tân xinh đẹp, âm thầm thể hiện thành ý với chính mình sao?
Mỗi lần nghĩ đến việc này, Liễu hải còn có một chút hổ thẹn, tuy nhiên nhìn thấy Tôn Yến Yên nôn thành như vậy, sắc mặt tái nhợt, anh ta vẫn là hỏi một câu,
- Sao lại thành ra như thế này?
- Tôi… tôi…
Tôn Yến Yến không trả lời được, cô nhìn Liễu Hải, cắn cắn môi.
Liễu Hải nói,
- Cô còn trẻ, không cần mang mạng sống ra đọ.
Nói xong, anh ta bước đi.
Tốn Yến Yến biết, anh ta nghĩ mình là tiểu thư bồi rượu ở đây, Tôn Yến Yến nhìn bóng dáng anh ta, đột nhiên kêu lên một tiếng,
- Tôi chẳng qua là bị người ta ép thôi! Cái tên Nhật Bản đó vốn không phải là người.
Nghe câu đó, Liễu Hải ngừng lại, quay đầu nhìn Tôn Yến Yến,
- Vừa rồi cô nói cái gì?
Tôn Yến Yến chà chà chân, dùng nỗi oán hận trong lòng nhìn Liễu Hải, loại ánh mắt này làm Liễu Hải rất xấu hổ, nếu người khác thấy, còn tưởng là mình có liên quan đến cô gái này, nếu không nghe được ba chữ tiểu Nhật Bản, Liễu Hải nghĩ mình sẽ không quay đầu lại.
Tôn Yến Yến lại không trả lời anh ta, hỏi ngược lại:
- Vừa rồi có phải anh coi tôi là gái tiếp rượu không?
Liễu Hải không nói chuyện, Tôn Yến Yến liền chà chà chân,
- Tôi không phải.
- Vậy sao cô lại ở đây nằm úp sất mà nôn, mùi rượu nồng nặc.
Làm nghề cảnh sát, khiến Liễu Hải có thói quen lạnh lùng. Anh ta chỉ biết tin tưởng hai mắt mình, vừa mới nhìn rõ ràng là sự thật, Tôn Yến Yến biện giải như thế, dường như đang che dấu điều gì. Tuy nhiên nói gì thì nói, cô làm chuyện gì cũng không quan hệ đến chính mình đi?
Tiếc rằng ba chữ tiểu Nhật Bản này rất đáng chú ý, không thể tùy tiện không quản.
Tôn Yến Yến cắn cắn môi, giờ phút này cô nhìn ánh mắt của Liễu Hải, quả thực chính là oán phụ. Lần đó khi nhìn thấy Liễu Hải, là lần đầu tiên cô chủ động như vậy, to gan mà ra hiệu ngầm với một người đàn ông, Liễu Hải lại không có chút phản ứng nào.
Đàn ông như vậy nếu không phải là Liễu Hạ Huệ, thì chính là đàn ông tuyệt giống.
Liễu Hải không nhìn, ngược lại khơi dậy sự quật cường của Tôn Yến Yến, nếu là em trai của Liễu tổng, cuối cùng không có khả năng lại đến Ngọc Lầu Đông ăn cơm nữa. Khi cô gái tích cực, hậu quả rất nghiêm trọng.
Liễu Hải không thích bị một cô gái dùng ánh mắt này nhìn mình, anh ta lại hỏi câu,
- Chuyện của tên tiểu Nhật Bản kia là như thế nào?
Tôn Yến Yến nghe nói như vậy, trong lòng một trận ảm đảm, chẳng lẽ anh ta vừa rồi chỉ là một loại không cố ý hành động, nhìn đến ánh mắt kia của Liễu Hải, Tôn Yến Yến có chút mất mát.
Tuy nhiên cô vẫn đem chuyện vừa rồi nói lại một lần, để cô nói cho tới khi xong rồi thôi, sắc mặt Liễu Hải không ngờ trở nên có chút không hài lòng. Vừa vặn lúc này, thư ký của Bao Dụ Dân đến,
- Ai, tiểu Tôn, sao cô còn ở đây? Không sao chứ?
Tôn Yến Yến lắc đầu, thư ký liền đánh giá Liễu Hải vài lần, Liễu Hải đương nhiên không biết anh ta, nhìn người này đến đây, liền xoay người rời khỏi. Sau lưng nghe được thanh âm của thư ký,
- Khách muốn đi rồi, cô đi tiễn một chút?
Sau đó lại nói cái gì, Liễu Hải không nghe được.
Trở lại phòng riêng, Liễu Hải đem tình hình này phản ánh qua với Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm nhíu nhíu mày, thầm nghĩ, Sơn Bản Nhất Mộc này cũng không biết chết sống. Thật không biết tập đoàn Đại Fuji suy xét gì mà lại phái đến đây một tiên phong như bọc mủ vậy.
Trương Nhất Phàm ở Hawaii gặp qua trường hợp này, biết con người anh ta trong lòng có chướng ngại, bởi vì ông nội của anh ta qua đời, khiến anh ta sinh ra một loại hận thù cực đoan trong lòng với người Trung Quốc. Trương Nhất Phàm suy nghĩ, Bao Dụ Dân lần này sợ là gặp phải cái đinh, lần đàm phán này không thể thành công.
Ban đầu hắn vốn muốn áp áp gia súc này, ngẫm lại vẫn là chờ một chút, nếu Bao Dụ Dân muốn cướp việc này để làm, đề phòng chính mình thượng vị quá sớm, vậy để anh ta thống khổ một trận đã.
Trong thời gian bọn họ ăn cơm, Bao Dụ Dân đã cùng khách đi rồi.
Hắn biết Sơn Bản Nhất Mộc này, cho dù lần này là phụng mệnh chú, đàn phán cuối cùng, Bao Dụ Dân cũng sẽ không dễ qua. Thằng khốn này nhất định sẽ tìm đủ loại lý do để lấy cớ, gây sức ép cho bọn họ.
Cùng lúc đó, phòng riêng bên cạnh cũng ngồi một vòng người, Quách Hoài Tài uống đến túy lúy mê mê, càu nhàu một hồi.
- Hừ - Trương Nhất Phàm có gì đặc biệt hơn người, hắn không phải là một chỗ tựa lưng cảnh và vuốt mông ngựa thượng vị hai nhân vật sao? Hắn ở sau lưng đâm thọc, còn không phải là ỷ vào quan hệ tốt của Bí thư và Trương gia bọn họ. Để cho Chủ tịch thành phố Bí thư ta rút lui, đừng cho là ta không biết, hắn đây là trả thù riêng. Nhưng ta cũng không có đắc tội hắn, sao lại lấy tôi ra khai đao. Hừ, Phó chủ tịch Bao lần này bắt được tiểu Nhật Bản, xem anh ta còn có uy phong gì. Các ngươi biết, lần này Phó chủ tịch Bao tự mình ra mặt, cùng khách người Nhật Bản đàm phán, các ngươi biết người ta đầu tư bao nhiêu không?
Ở cùng anh ta vài người đều lắc đầu, có người hỏi,
- Nghe nói vị khách này muốn làm xí nghiệp chế tạo ô tô, có phải hay không? Giám đốc sở Quách?
Quách Hoài Tài hôm nay uống nhiều rồi, tình cờ nghe được vài tin tức từ chỗ Quách Vạn Niên, hôm nay rượu này uống nhiều, bực tức đầy bụng. Nhìn thấy mọi người hưng phấn cực cao, anh ta liền ra vẻ thần bí mà cười cười,
- Đúng, chính là làm ô tô, về sau tôi đi tiếp đón, các anh nói xem, đến nhà máy xem giá cả. Xe của Nhật Bản, không tồi, tiết kiệm xăng, tính năng lại tốt, các anh có nhìn thấy không, hiện tại rất nhiều xe cảnh sát, xe công vụ đều lặng lẽ thay cái gì mà Toyota, Honda. Tập đoàn Fuji này chính là sản xuất ô tô. Hơn nữa là Phó chủ tịch Bao tự mình tiến cử, các anh nói từ nay về sau nếu muốn đổi xe, còn không phải là chỉ cần một câu nói? Ha ha….
Vài người liên tục gật đầu đồng ý, vậy khẳng định được, Giám đốc sở Quách, nói chuyện phải cân nhắc, sau này chúng tôi tìm anh đổi xe.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Quách Hoài tài có chút đắc ý, anh ta vươn một ngón tay, thần bí hề hề nói:
- Nói cho các anh, lần này Fuji lấy danh nghĩa nhà máy chế tạo ô tô Hoa Phong, đầu tư hạng mục ở tỉnh Tương cao như vậy.
- Một tỷ?
- Sai --- nhìn các ngươi xem, đoán lại!
- Mười tỷ???
Vài người đều trợn tròn mắt, uống rượu cùng một chỗ với Quách Hoài Tài, đều là vài cán bộ chức vụ không thấp ở Sở Y tế tỉnh. Hạng mục mà tỉnh nhúng tay vào, bình thường đều là hạng mục lớn, mấu chốt của sự phát triển thịnh vượng. Bình thường đầu tư nhỏ, đều là từ phía dưới trực tiếp đối phó.
Bởi vì loại hạng mục này, tuy rằng đặt ở dưới thành phố và chuyên khu, nhưng thu nhập từ thuế và các thứ khác đều tốt. Khu duy nhất tốt ở phía đưới, chính là có thể lôi kéo kinh tế địa phương, lôi kéo sức tiêu thụ và vấn đề lao động.
Hơn nữa loại hạng mục này, ngoại trừ tỉnh có quyền quyết định, người phía dưới trên cơ bản đều không làm chủ được. Người ta có thể đầu tư nhiều hạng mục như vậy, trên chính sách ưu đãi và các phương diện khác yêu cầu tự nhiên cũng đều rất cao.
Mọi người nghe được Quách Hoài Tài cười cười nói:
- Đúng vậy, chính là mười tỷ. Nghe nói còn chưa dừng. Nếu không không cần Phó chủ tịch Bao tự mình ra mặt, nếu hạng mục nhỏ vài tỷ. Đã sớm giao phó phân công cho Trương Nhất Phàm đi làm, hắn còn trẻ, gánh vác không nổi trọng trách như vậy.
Vài người liên tục phụ họa,
- Điều này chắc chắn, ngoại trừ cán bộ lão thành như Phó chủ tịch Bao, Chủ tịch tỉnh Quách, cán bộ trẻ tuổi hiện tại kinh nghiệm đương nhiên không đủ. Tất nhiên phải tận lực tận tâm vì bọn họ.
Vài người thông minh một chút đều biết rằng, Quách Vạn Niên cùng Bao Dụ Dân đi đến gần. Quách Hoài Tài lại là cháu trai của Quách Vạn Niên, quan hệ trung gian này lại rất phức tạp. Quách Hoài Tài uống ngụm rượu,
- Các anh không biết, kỳ thật phía dưới có rất nhiều người bất mãn với Trương Nhất Phàm, trẻ tuổi như hắn dựa vào cái gì mà đi đến vị trí Phó chủ tịch tỉnh này? Còn không phải là có người trong triều sao. Lần này muốn tập trung quản lý công nghiệp nước thải, tôi xem cái đít, treo đầu dê bán thịt chó. Nước thải có thể tập trung quản lý? Hắn đem sự tình nhà xưởng toàn bộ kéo đến mặt nhân thân, dù sao lại không cần chính hắn đi làm, còn không hứa tuyển người mở rộng. Loại phong cách làm việc này, còn không phải mua chuộc danh tiếng. Hắn chế giễu, hiện tại toàn bộ người thế giới đều biết hắn thật là tốt, người phía dưới đã có thể mệt chết. Lại còn chân chính chất phác, có mấy người làm được như thế, thực cho mình là thánh nhân. Người phía dưới không cần sống? Tôi cũng không tin, lần sau hắn còn được tuyển.
Có người nhắc nhở một câu,
- Giám đốc sở Quách, không cần phải nói nữa, cẩn thận tai vách mạch rừng.
- Sợ cái gì, chờ Phó chủ tịch Bao bắt được hạng mục này, tôi xem hắn còn uy phong như nào! Hừ!