Bí thư Phạm hạ chỉ thị, Tào Lương Ký có chút không phục, Tào Lương Ký muốn nỗ lực đến phút cuối.
Nếu để Đường Vũ ra đi như vậy, chẳng phải nói Uỷ ban kỷ luật vô dụng? Tuy rằng trước mắt Đường Vũ bị cách chức tạm thời để điều tra, nhưng không cần phải bị giam, có thể tương đối tự do.
Tào Lương Kỳ quyết định thả Đường Vũ để thẩm tra anh lần nữa.
Lúc này đây, Tào Lương Kỳ không nghĩ đến câu trả lời lại như vậy.
Khi Tào Lương Kỳ hỏi Đường Vũ, Đường Vũ mỉm cười, giọng cười này khiến Tào Lương Đình không an tâm.
Kết quả, Đường Vũ đưa ra bằng chứng làm ông rất bất ngờ.
Con trai Tào Lương Kỳ đánh bạc thua hai trăm ngàn, và Đường Vũ đã bảo lãnh. Dĩ nhiên, Đường Vũ nói ra chuyện này khi chỉ có Tào Lương Kỳ và Đường Vũ.
Đường Vũ nói, anh vốn không muốn làm mất mặt Tào Lương Kỳ, nhưng Tào Lương Vũ đã làm anh thất vọng. Tào Lương Kỳ muốn anh nói, anh nói nhưng mà không làm cho ông vừa lòng. Ông không phải muốn tìm chứng cứ bất lợi cho anh sao? Anh nói cho ông ta biết, ông ta không làm được!
Nhìn đến tờ giấy do con trai viết, Tào Lương Kỳ đột nhiên cảm thất trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa liền ngã quỵ ở phòng khách. Hắn nhìn chữ viết trên giấy, chính xác là chữ của con trai tự tay viết.
Vì vậy ông phải từ bỏ nỗ lực cuối cùng, theo chỉ thị của Bí thư Phạm, đem Đường Vũ thả ra.
Ông nói, anh đừng đắc ý, vấn đề của anh còn chưa chấm dứt hoàn toàn.
Đường Vũ được thả ra, việc thứ nhất anh làm là gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm, nói anh không có việc gì, an toàn đi ra.
Ngày hôm qua Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Bí thư Phạm, hắn nói bản lĩnh của các ngươi còn rất kém. Hắn tin tưởng Đường Vũ vô tội.
Bí thư Phạm nói, việc này ông sẽ suy xét, làm một Đảng viên và cán bộ nhà nước, cần phải chịu đựng cơ quan kiểm tra.
Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi hiểu được, sớm hay muộn, có một ngày, cơ quan cũng kiểm tra các người.
Nói xong câu đó, Trương Nhất Phàm liền cúp điện thoại, Bí thư Phạm không biết tại sao mà cảm thấy có chút lạnh. Tuy nhiên, rất nhanh ông ta tìm được lý do để xoa dịu bản thân, làm một Bí thư Thành ủy, chính mình phải bảo vệ người của chính mình, chẳng lẽ Trương Nhất Phàm không phải làm như vậy sao?
Hắn ở Đông Lâm, Song Giang, Vĩnh Lâm, không phải chưa từng làm như thế. Đến lượt bản thân ông quản lý công việc nội bộ, hắn cũng đến nhúng tay, điều này có thể không được hợp lý lắm.
Mặc dù như vậy, ông vẫn hạ lệnh, đem thả Đường Vũ, nhưng vẫn như cũ giữ nguyên quyết định cách chức tạm thời để điều tra.
Đường Vũ gặp được Âm Tả, Âm Tả lo lắng gần chết, cô đang cầm mặt Đường Vũ:
- Khá tốt, anh không có việc gì, không có việc gì thì em an tâm. Trong khoảng thời gian này, em ăn không ngon, ngủ cũng không được.
Đường Vũ nói:
- Bọn họ có làm khó dễ em không?
- Bọn họ muốn làm khó dễ em, em có thể để cho họ làm sao? Em là người phụ nữ của anh, anh là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, em không thể làm cho anh mất mặt.
Đường Vũ có chút cảm động, ôm Âm Tả gắt gao.
Âm Tả cũng ôm chặt hắn:
- Hồ Lôi kia vô tâm can, cũng là anh tốt, em muốn cả đời làm người phụ nữ của anh.
Đường Vũ nói:
- Anh không thể cho em danh phận.
Âm Tả tựa đầu trong lòng ngực Đường Vũ:
- Có đôi khi, danh phận không có tác dụng. Trải qua thử thách lần này, em phát hiện bản thân càng không muốn rời khỏi anh. Đường Vũ, em sinh ra là người của anh, chết cũng là ma của anh.
Đường Vũ liền mỉm cười:
- Yên tâm đi, bọn họ còn không có khả năng làm cho anh biến thành ma.
Âm Tả lưu luyến trong lòng ngực Đường Vũ, Đường Vũ nói:
- Em cũng quá ngốc, tại sao lại muốn đi vào trong đó?
Âm Tả nói:
- Lúc ấy em cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, em chỉ nghĩ làm cho bọn họ đem em giam lại, bị giam là có thể ở cùng anh. Em muốn ở cùng một chỗ với anh.
Đường Vũ nói:
- Không có khả năng, anh cũng không phải ở nhà giam, chỉ có điều bị bắt giam. Hành động tương đối tự do. Ngay cả khi em bị bắt vào cũng không nhìn thấy được anh.
Tuy nhiên, anh hoàn toàn hiểu tâm trạng của Âm Tả, cũng rất cảm kích đại nghĩa của cô.
Hai người ôm nhau cùng một chỗ thật lâu, miễn cưỡng rời ra để giải quyết ổn thỏa cho Âm Tả và người nhà, ngày hôm sau Đường Vũ lặng lẽ bay tới thủ đô.
Khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm, Đường Vũ đem tất cả mọi việc, đều báo cáo cho Trương Nhất Phàm.
Mặt Trương Nhất Phàm bình tĩnh:
- Cậu tạm thời không cần phải đi về, tôi có chuyện quan trọng giao cho cậu.
Đường Vũ nhìn Trương Nhất Phàm, xem hắn thận trọng như vậy, thầm nghĩ rốt cuộc là chuyện gì?
Trương Nhất Phàm nói:
- Chuyện ở thành phố Đông Lâm, cậu không cần phải tham gia vào nữa. Nếu bọn họ không tha cho cậu, tôi cũng không muốn tha cho người của bọn họ.
Nhìn sắc mặt Trương Nhất Phàm, Đường Vũ chỉ biết , lão Đại muốn phát hỏa.
Trương Nhất Phàm đưa Đường Vũ tới một nơi bí mật, mở cửa đi vào, bên trong có năm người đàn ông. Năm người này nhìn thấy hai người đi vào, giống như phản xạ có điều kiện, đứng lên:
- Chào lão Đại!
Trương Nhất Phàm khoát tay, năm người liền đứng thẳng tắp ở một bên. Tuổi tác của năm người này, đều là trên hai mươi lăm, dưới ba mươi, Đường Vũ là người trong nghề, liếc mắt một cái liền nhìn ra phong thái của năm người này, bọn họ là quân nhân, hơn nữa còn không phải là quân nhân bình thường.
- Năm người này, vừa mới xuất ngũ bộ đội, từ hôm nay trở đi, tôi đem bọn họ giao cho cậu!
Hắn nhìn năm người nói:
- Người này chính là Đường Vũ, cũng là quản lý của các người, về sau tất cả hành động của câc người, đều do cậu ta chỉ huy trực tiếp.
- Vâng! Lão Đại!
Năm người cúi chào theo nghi thức quân đội, đứng rất nghiêm túc.
Sau khi nhận biết năm người, Trương Nhất Phàm mang Đường Vũ đi vào bên trong phòng, ra hiệu Đường Vũ ngồi xuống.
Đường Vũ nghĩ không ra:
- Điều này có ý tứ gì? Bọn họ đều làm gì?
Trương Nhất Phàm nói:
- Cậu không nên xem thường năm người bọn họ, bọn họ đều là nhân tài bộ đội đặc công vừa. Năm người này mỗi người đều có kỹ năng riêng, thời gian ở trong bộ đội, làm trinh thám, tình báo…
Đường Vũ nói:
- Trách nhiệm quan trọng như vậy tôi làm sao đảm đương, anh đem bọn họ giao cho Liễu Hải đi.
Nói xong lời này, Đường Vũ lại hối hận.
Không phải bản thân đang tạm thời bị cách chức sao? Tận dụng cơ hội này, cùng bọn họ thành lập tổ chức.
Trương Nhất Phàm thận trọng nói:
- Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ thành lập tổ chức tình báo của chính mình, cậu quản lý. Về sau Liễu Hải có thể sẽ tham gia, nhưng không phải hiện tại. Tôi đem bọn họ giao cho cậu, cậu đưa ra kế hoạch, cố gắng tận lực đem việc này hoàn thành. Việc ở Đông Lâm, cậu không cần quản lý nữa, tôi tự có biện pháp, sẽ không làm cho cậu bị oan ức.
Đường Vũ gật gật đầu:
- Vâng!
Trương Nhất Phàm nói:
- Về chuyện này, cậu phải đảm bảo không để bất kỳ người nào biết, tổ chức này, trước mắt chỉ có hai người chúng ta trực tiếp lãnh đạo.
Đường Vũ trả lời:
- Điều này là việc hiển nhiên! Nói đi, bây giờ anh muốn tôi làm gì?
Trương Nhất Phàm nói:
- Trọng trách của cậu rất nặng, chẳng những phải chú ý động tĩnh của đối thủ, mà còn phải lưu ý động tĩnh của những người phía mình. Như chuyện Hồ Lôi lần trước, và án tử của cậu lần này, cứ như vậy không hiểu chuyện gì mà đột nhiên xảy ra, làm phòng ngự không kịp. Cho nên, tôi muốn đem toàn bộ những việc này giải quyết tốt!
Trương Nhất Phàm châm điếu thuốc:
- Tôi ở thủ đô nên không thể hoạt động thường xuyên, cậu đưa bọn họ mang đi đi.
Đường Vũ nói:
- Anh Phàm, tổ chức này tên gì?
- Tên?
Trương Nhất Phàm suy nghĩ:
- Tạm thời kêu Tia chớp đi! Hành động của các người, phải nhanh như tia chớp. Khiến đối thủ phải kinh ngạc!
Đường Vũ đứng lên nghiêm túc, kính lễ Trương Nhất Phàm.
- Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Từ hôm nay trở đi, tổ chức Tia Chớp chính thức được thành lập.
Trương Nhất Phàm cẩn thận mà tuyên bố việc này, năm quân nhân đặc công, hơn nữa với kinh nghiệm dồi dào của cục trưởng Đường Vũ, bắt đầu rồi tạo ra một huyền thoại.