Lưu Khánh Phi cùng thôn với Lưu Mi, hai đứa rất thân nhau, gia cảnh đều nghèo khó, nên hai đứa chơi với nhau khá lâu rồi. Đằng Phi và Trương Tuyết Phong cùng Vương Quế Chi trở về thôn, lúc tìm thấy Lưu Khánh Phi, em vừa đi chăn trâu về. Một cậu bé mười hai tuổi, đen thui, hoảng sợ khi nhìn thấy hai người lạ mặt.
Đằng Phi đang định hỏi, mẹ Lưu Khánh Phi từ trong nhà chạy ra.
- Các người là ai?
Khi chị ta nhìn thấy Vương Quế Chi, sắc mặt liền thay đổi:
- Mẹ Lưu Mi, sao chị lại đến tìm Khánh Phi nhà chúng tôi, Khánh Phi vẫn chỉ là một đứa trẻ, nó không hiểu gì sất, chị đừng đến gây sức ép với nó.
Lưu Khánh Phi quay đầu.
- Lưu Mi cùng cháu đi nhặt rác mà chết! Bọn họ đều không cho cháu nói!
Đằng Phi và Trương Tuyết Phong nhìn nhau, quả nhiên là có vấn đề! Đang định hỏi, mẹ Khánh Phi liền lôi thằng bé.
- Con nói linh tinh gì vậy, vào nhà, vào nhà.
Vương Quế Chi nổi giận.
- Mẹ Khánh Phi, Mi Mi cũng đã mất rồi, sao chị không để thằng bé nói chứ?
Mẹ Khánh Phi cảnh giác nhìn Trương Tuyết Phong và Đằng Phi.
- Không biết, không biết. Các người đừng đến tìm Khánh Phi nữa, chúng tôi không biết gì cả!
Nói rồi, chị ta liền đi vàonhà, đóng cửa lại.
Chỉ có trẻ con mới nói thật, không ngờ lại một lần nữa không được cho vào nhà, Trương Tuyết Phong muốn đến đập cửa, Đằng Phi nói, chúng ta đi thôi, đưa bố Lưu Mi ra đã.
Nhiệm vụ cấp bách, đành vậy thôi.
Trương Tuyết Phong nói với Vương Quế Chi:
- Về thị trấn đi, xem chồng chị bị giam ở đâu, cứu anh ấy ra trước.
- Anh ấy bị giam ở Ủy ban xã.
Vương Quế Chi trả lời trong nước mắt.
Tòa nhà lớn của Ủy ban xã Nam Mộc nằm cạnh một nhà ăn, sau nhà ăn là chuồng heo.
Lưu Khai Sơn bị nhốt trong chuồng heo ấy, trước đây Vương Quế Chi cũng bị giam ở đó, sau đó chị nhân cơ hội đi vệ sinh, rồi lén lút trốn đi. Sau khi trốn được, chị không dám về nhà mà lên thẳng tỉnh.
Đây là lần thứ hai chị vào tỉnh thành, đã rất quen đường rồi, chỉ là không có tiền đi xe, nên đành phải đi bộ. Dọc đường đi, chị nghĩ đến con gái, vợ chồng lại không có chốn để giải oan, lần đầu đến tỉnh thành, còn bị người ta bắt về, thiếu chút nữa đến tính mạng cũng không còn, chị vừa nghĩ đến điều này, là chỉ muốn chết quách trên đường cho xong.
Không ngờ đụng phải mấy người Đằng Phi, hai người đã cứu mạng chị.
Khi xe của Trương Tuyết Phong chạy đến khuôn viên Ủy ban xã Nam Mộc, cảm thấy được sự nghèo khó đến khác thường của xã Nam Mộc. Phòng ốc của ủy ban không đâu vào đâu, tòa nhà gạch hồng ba tầng, cũ kĩ. Tường bao quanh bên ngoài, vài chỗ đã nứt vỡ.
Có thể thấy, xã Nam Mộc này cũng không giàu có gì.
Sau khi dừng xe, Trương Tuyết Phong nói:
- Thư ký Đằng, anh đưa chị ấy đi đòi người, tôi ra đằng sau xem sao.
Qua hai ngày tiếp xúc, Vương Quế Chi đã hoàn toàn tin hai người, Đằng Phi đưa chị xuống xe, hai người đi về phía nhà Ủy ban.
Không lâu sau, Trương Tuyết Phong liền nhìn thấy một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi, từ văn phòng chuồn ra, lén lút trốn ra đằng sau.
Gã liền xuống xe, đi theo người đó ra đằng sau.
Người đàn ông đó đi đến chuồng heo.
- Lưu Khai Sơn, anh có thể đi rồi. Sau này nhớ kĩ, không có việc gì thì đừng chạy lung tung, bằng không còn nhốt nữa.
Lưu Khai Sơn là một nông dân trung thực, thấy đối phương dọa vậy, không dám nói câu nào.
Bên kia nói:
- Đi nhanh lên, đừng làm loạn nữa, nếu còn làm loạn, thì không phải nhốt ở đây, mà là cục công an, trừng trị những kẻ gây rối trật tự xã hội.
Lưu Khai Sơn không dám đáp lại lời nào, cúi đầu ra khỏi chuồng heo. Lúc đang định bước ra cửa, đối phương hét:
- Quay lại, ai cho anh đi lối ấy, đi chỗ này.
Người này chỉ vào cái cửa nhỏ đằng sau.
Lưu Khai Sơn thật thà cúi đầu, chui qua cửa sau.
Đằng Phi ở phòng làm việc của Chủ tịch xã chứng tỏ thân phận, Chủ tịch xã tỏ ra khá nhiệt tình, lại rót trà, nhường ghế. Nghe Đằng Phi nói thế, gã nghiêng đầu.
- Lãnh đạo Đằng nói quá lời rồi, sao lại có thể thế, bây giờ là xã hộichủ nghĩa, chúng tôi sao có thể vô duyên vô cớ tạm giam người trong thôn chứ? Hơn nữa, nếu có chuyện ấy đi chăng nữa, thì cũng liên quan đến tám đời nhà chúng tôi, thế thì có nhất thiết phải thế không? Nếu như có chuyện ấy thật, thì cũng là chuyện ở phòng giáo dục, chúng tôi không liên quan.
Đằng Phi ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, nhưng chuyện gặp phải ngày hôm nay, phải ở trong trường mới cảm thấy kì lạ. Người trong trường làm trò, trường này chắc chắn có ma, có nội tình. Chính quyền xã thoạt nhìn thì cũng không có gì, lẽ nào Vương Quế Chi nói dối.
Khả năng Vương Quế Chi nói dối không lớn, vì trong khoảng thời gian này, hai người đã thử Vương Quế Chi, chỉ là Đằng Phi không hiểu, vì sao ai nhìn thấy họ cũng đều ra sức lảng tránh.
Vương Quế Chi nói mình bị bọn họ giam giữ, chủ tịch xã lại không thừa nhận.
Ngay lúc Chủ tịch xã phủ nhận, Trương Tuyết Phong dẫn một người tới.
Đi theo đằng sau là một người đàn ông ba mươi tuổi, người này rụt đầu rụt cổ, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
Chủ tịch xã nhìn thấy Lưu Tuyết Sơn và Trương Tuyết Phong, liền lập tức chột dạ.
Lúc này Đằng Phi mới lên tiếng.
- Chủ tịch xã Đàm, chuyện này là thế nào, nhờ ông giải thích cho, nếu không chúng tôi sẽ tố cáo ông tội giam giữ người bất hợp pháp!
Chủ tịch xã Đàm nhìn hai người.
- Chuyện này không liên quan đến chúng tôi, các anh đi tìm người ở phòng Giáo dục ấy!
Đằng Phi nói:
- Chỉ e chuyện không đơn giản như thế đâu! Chỉ một câu đi tìm phòng giáo dục là có thể coi như xong sao? Coi chúng tôi là gì chứ?
Chủ tịch xã Đàm nhìn hai người, nản lòng nói:
- Chúng tôi thực sự không biết gì cả, chỉ là thay người ta quản lý hai người này thôi, các anh muốn hỏi thì lên cấp trên mà hỏi.
Nói xong, gã liền đứng lên.
- Tôi còn có cuộc họp, mời các anh đi cho!
Gương mặt chủ tịch xã Đàm này thay đổi ngay, Trương Tuyết Phong đứng ở cửa, trừng hai mắt, khí phách liền thể hiện ra ngay. Chủ tịch xã Đàm đi đến trước mặt anh, lại do dự lui về.
Đằng Phi nhìn chằm chằm mặt Chủ tịch xã Đàm.
- Chủ tịch xã Đàm, tôi cho ông thêm một cơ hội nữa, nếu bây giờ ông không nói, sau này có muốn nói cũng không được nữa đâu.
Chủ tịch xã Đàm ngượng quá thành giận:
- Anh đang uy hiếp tôi ư?
Đằng Phi lạnh lùng đáp:
- Ông giải thích như vậy, tôi không phản đối. Nhưng chúng tôi có nhân chứng, đủ để chứng minh điều này, các anh giam người bất hợp pháp, bây giờ không nói, vậy thì để nói trên tòa đi!
Nhìn khí thế hai người, Chủ tịch xã Đàm đã có chút sợ.
- Nếu tôi nói, các anh có thể coi như lấy công chuộc tội không?
Trương Tuyết Phong hét lên một tiếng.
- Khốn kiếp, giờ này còn cò kè mặc cả nữa?
Chủ tịch xã Đàm nhìn thấy dáng vẻ tức giận kia của Trương Tuyết Phong, vô cùng lo lắng, gã khẽ cắn môi.
- Đúng thế, giam họ là ý của cấp trên. Sau khi con gái vợ chồng Lưu Khai Sơn chết, hai người họ chạy lên huyện, lên thành phố để kêu oan, cấp trên đánh điện đến, chúng tôi cũng không còn cách nào khác, đành phải theo chỉ thị cấp trên mà hành sự.
Trương Tuyết Phong có chút khó chịu.
- Kêu các người làm, thì các người có thể nhốt họ trong chuồng heo ư? Đây là cách mà các người dùng để đối xử với người đi khiếu nại sao? Khốn kiếp!
Chủ tịch xã Đàm bạo gan nói:
- Đó là do bọn họ tự tìm đến, khuyên bảo nhiều lần không nghe, chúng tôi đành phải dọa.
- Được, được lắm! Tôi rất mong lần sau cũng sẽ có người hù dọa các anh như thế. Thân là lãnh đạo chính quyền xã, cán bộ đất nước, cha mẹ của dân, không ngờ lại có kiểu quản lý như vậy.
Chủ tịch xã Đàm bị Trương Tuyết Phong mắng như vậy, liền tức giận.
- Anh là ai chứ? Dựa vào cái gì mà ở đây khua tay múa chân? Lời tôi muốn nói hết rồi, các anh cứ tự nhiên đi!
Đằng Phi thấy Chủ tịch xã Đàm như vậy cũng rất tức giận, nhưng hiện giờ bọn họ không có quyền xử lý người ta. Rời khỏi ủy ban xã Nam Mộc, hai người quyết định về thị trấn rồi tính tiếp.
Lưu Khai Sơn liền sợ.
- Quế Chi, anh thấy việc này hay là thôi bỏ đi, chúng ta không làm gì được người ta đâu, chúng ta đừng kiện nữa. Dân không đấu với quan, Quế Chi thôi đi vậy!
- Khai Sơn, anh nói gì vậy, hai vị này là cán bộ ở tỉnh, bọn họ tới để giúp chúng ta, chẳng lẽ cái chết của Mi Mi, anh không quan tâm nữa sao?
Lưu Khai Sơn cúi đầu, ôm mặt ngồi xổm xuống đất, khóc tu tu.
Đám người Đằng Phi sửng sốt, xem ra khẳng định là Lưu Khai Sơn này bị bọn họ dọa cho sợ. hai người vốn định dẫn họ về thị trấn, nhưng vợ chồng Lưu Khai Sơn muốn về nhà, Đằng Phi và Trương Tuyết Phong đành để cho họ về, cũng nói với hai người, ở nhà đừng đi lung tung, ngày mai mình sẽ tới tìm họ. Đằng Phi để lại số điện thoại của mình, rồi mới về thành phố.
Đằng Phi gọi điện cho ông chủ, báo cáo chi tiết tình hình tìm hiểu được hôm nay cho ông chủ. Trương Nhất Phàm nói:
- Ngày mai tôi sẽ tới huyện Vận, các cậu ở đó chờ tôi!