Thực ra Lưu Mai là một phụ nữ rất tuyệt vời, đúng là một bà chủ gia đình thực thụ, đừng nói căn nhà này không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng đều được cô ta sắp xếp một cách gọn gàng, sạch sẽ, vừa bước vào thì đã cảm thấy rất thoải mái rồi.
Ba người cùng nhau bước vào, lúc Trương Nhất Phàm bước vào thì Ôn Nhã đã đến rồi, hơn nữa còn đang thắt tạp dề, ở trong bếp phụ giúp. Nhìn thấy Trương Nhất Phàm đến, Lưu Mải liền bước ra chào hỏi.
- Chủ tịch Trương đến rồi à. Mời ngồi. Mời ngồi.
Nghe thấy Lưu Mai xưng hô như vậy, Trương Nhất Phàm cười:
- Cũng không thể phạm nguyên tắc được, tôi chỉ là Phó chủ tịch thôi.
Người khác gọi hắn như vậy, hắn cũng vờ như không nghe thấy, nhưng mà người bên cạnh gọi như vậy, hắn nhất định phải nhắc nhở ngay.
Bởi vì người như Thư Á Quân, bên ngoài có vẻ rất thân thiện, nhưng trong lòng nghĩ gì thì không ai biết được. Nếu nghe thấy Tần Xuyên bọn họ đều gọi Trương Nhất Phàm như vậy, có thể trong lòng cũng có chút ý kiến.
Phó chủ tịch thành phố có thể có mấy người thậm chí mười mấy người, nhưng Chủ tịch thành phố thì chỉ có thể có một người. Nếu Trương Nhất Phàm ngầm thừa nhận cách gọi này của bọn họ, Thư Á Quân chắc sẽ nghĩ, hắn muốn chiếm đoạt vị trí của ông ta.
Vì vậy, có lúc phải điều chỉnh một chút, là điều cần thiết phải làm.
Tuy nhiên, Trương Nhất Phàm chỉ nói như đùa, Lưu Mai liền cười nói:
- Anh không phải sớm muộn gì cũng sẽ vứt cái chữ “phó” kia đi sao, coi như tôi chúc anh sớm ngày thăng chức ấy mà!
Nếu Thư Á Quân ở đây, nghe thấy những lời này, có thể sẽ tức chết mất. Nếu Trương Nhất Phàm thăng chức, thì ông ta sẽ làm gì chứ? Làm bí thư? Chắc chắn là không thể. Bí thư Phạm ngồi vẫn chưa nóng đít mà, phỏng chừng ông ta vừa ngồi lên thì đã không muốn di chuyển nữa rồi.
Ông bí thư Phạm này mấy năm nay vẫn luôn giấu tài của mình, rất có dụng ý, cuối cùng cũng chờ được đến lúc thời cơ đến, nhanh như vậy đã có thể leo đến chức bí thư rồi.
Ôn Nhã cũng từ trong bếp nhô đầu ra chào hỏi:
- Chủ tịch Trương, anh đến rồi à.
Không biết là vì sao, Trương Nhất Phàm nghe thấy Ôn Nhã gọi hắn như vậy, liền cảm thấy không được tự nhiên. Lúc trước, mọi người đều gọi anh Phàm, anh Phàm, bây giờ cô ta đột nhiên đổi cách xưng hô, Trương Nhất Phàm liền có chút sững sờ.
Dù sao cũng là người quen, Ôn Nhã còn từng ở lại nhà hắn qua đêm rồi, hôm nay cô ta gọi như vậy, có phải là có ý muốn nới rộng khoảng cách giữa hai người không?
Trương Nhất Phàm đi vào bếp nhìn hai người bọn họ cười nói:
- Ôn đại tiểu thư, cô cũng biết nấu ăn à? Thật sự là nhìn không ra nhé.
Ôn Nhã mỉm cười:
- Vậy là anh không có lộc ăn rồi, đồ ăn tôi làm còn rất ngon nữa là đàng khác.
Chính nhờ câu nói đùa này đã xóa nhòa đi sự xa cách lúc nãy. Lúc này, Lưu Mai lau tay, nói:
- Ôn Nhã, đi rót nước mời Chủ tịch Trương đi! Việc ở đây để tôi lo được rồi.
Ôn Nhã từ nhà bếp đi ra, vừa đúng lúc Trương Nhất Phàm đang đứng bên cạnh cửa, lúc đi qua người hắn, chỗ cao nhất ở vùng ngực liền sượt nhẹ qua chỗ cánh tay của Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm liền thấy có chút khó chịu, chỗ bên kia không phải vẫn còn rất rộng sao? Chẳng lẽ vừa đi du học về, ngực cũng to lên rồi? Nhưng hắn vẫn tin chắc rằng Ôn Nhã không cố ý. Chỉ là lúc nãy bị ngực của cô ta sượt qua vậy nên theo bản năng Trương Nhất Phàm liền nhìn đến ngực của Ôn Nhã một cái.
Ôn Nhã cao một mét sáu mấy, nếu đem so sánh với Lưu Mai, đúng là có chút kiêu ngạo. Đặc biệt là lúc nãy cô sượt qua người hắn, càng tăng thêm sức quyến rũ của Ôn Nhã.
Một cô gái cao một mét sáu mấy thì đúng là tuyệt vời. Không thể gọi là quá cao, nhưng tuyệt đối có dáng. Xét theo vóc dáng này của Ôn Nhã, đi trên đường, vẫn có chút nổi bật hơn người.
Có lúc, đến Trương Nhất Phàm cũng không khỏi oán than, “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” câu tục ngữ này đúng là quá chuẩn rồi. Đầu tiên là Đổng Tiểu Phàm và Băng Băng là bạn tốt của nhau, mà Băng Băng lại là bạn thân của Lưu Hiểu Hiên, Lưu Hiểu Hiên là bạn tốt của Ôn Nhã. Nhiều mỹ nhân như vậy lại có quan hệ mật thiết với nhau.
Lúc Ôn Nhã bưng trà cho Trương Nhất Phàm, phát hiện ra hắn đang nhìn mình, Ôn Nhã liền mỉm cười, cũng không đỏ mặt như kiểu nữ sinh mới lớn nữa.
-Ngồi đi! Đứng như vậy làm gì chứ?
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, ngồi xuống ghế sô pha, châm một điếu thuốc, rồi nhìn Ôn Nhã nói:
-Văn phòng luật sư của cô thế nào rồi?
- Cũng tạm ổn! Tàm tàm vậy thôi.
Ôn Nhã trả lời.
Ôn Nhã nhìn ngoài có vẻ mềm yếu như vậy, nhưng tính tính của cô ta lại rất cố chấp, chuyện mà bản thân đã quyết định rồi, thì người khác không thể thay đổi được. Lúc đầu Trương Nhất Phàm muốn kêu cô ta vào làm trong biên chế nhà nước, nhưng Ôn Nhã không đồng ý, cô ta muốn tự bản thân mở văn phòng luật sư, chuyên quản những chuyện bất bình.
Lúc trước dưới sự giới thiệu của Lưu Hiểu Hiên, hắn mới quen biết với Ôn Nhã, lúc đó cô ta tỏ ra rất lạnh nhạt, bây giờ vụ án của Ôn Trường Phong được phá rồi, cô ta mới tốt hơn được một chút. Lúc hai người bọn họ đang nói chuyện thì Tần Xuyên và Liễu Hải xách hai con gà mái bước vào, gọi:
-Vợ ơi, mau xách gà vào làm thịt, tối nay lãnh đạo của chúng ta sẽ ăn món này.
Loại gà mái này đều nặng khoảng ba bốn cân, có con còn nặng cả năm sáu cân, Tần Xuyên chọn một con gà đen rất béo. Nghe nói gà đen bổ hơn gà vàng và các loại gà khác, rất giàu chất dinh dưỡng.
Còn có mười mấy con gà khác, anh ta để ở phòng chứa đồ ở dưới nhà. Liễu Hải hỏi cậu ta, nhiều gà như vậy thì làm thế nào? Tần Xuyên trả lời trước mắt cứ nuôi chúng, lúc nào lãnh đạo nhớ ra, muốn ăn thịt gà, thì mọi người lại cùng đến chiến đấu một bữa ra trò.
Ý kiến này cũng không tồi, Liễu Hãi cười rồi giúp cậu ta nhốt những con gà này lại. Hai người xách trứng và các loại rau củ khác lên lầu.
- Tối nay những cái khác mình không cần làm nữa, nấu mấy loại thực phẩm tươi nguyên này ăn là được rồi.
Trương Nhất Phàm nói với Tần Xuyên.
Tần Xuyên đáp:
- Được, tất cả đều nghe chỉ thị của lãnh đạo.
Trương Nhất Phàm liền mắng anh ta một câu:
- Ăn một bữa cơm thôi mà lại còn chỉ thị này với chỉ thị kia, cậu mau đi giúp vợ cậu nấu nướng đi, bụng tôi đói rồi đây này.
Lãnh đạo hòa nhã như vậy, đến cả Lưu Mai cũng cảm thấy vui mừng thay cho chồng.
Nghe nói mấy thứ này đều là người khác biếu Phó chủ tịch, Lưu Mai cũng hơi sững sờ, cảm thấy thế này có chút khách sáo, đã đến nhà mình dùng cơm lại còn mang cả đồ ăn đến. Hắn liền gọi Tần Xuyên đi lấy hai bình rượu ngon lại đây.
Tần Xuyên đáp một tiếng rồi lập tức đi ngay.
Đang lúc chuẩn bị đi thì Trương Nhất Phàm đã nhìn ra được ý đồ của anh ta:
-Cậu tính làm gì hả? Quay lại đây!
Tần Xuyên tỏ vẻ khó xử nói:
-Tôi đi xách hai bình rượu, một lát sẽ về ngay.
Trương Nhất Phàm nhíu mày tỏ ý không hài lòng nói:
-Việc này không cần cậu lo nữa, nhiệm vụ của cậu là nấu nướng xong xuôi đi.
Sau đó hắn nói với Liễu Hải:
-Cậu đi xem trong xe của tôi còn rượu gì, xách hai bình lên đây.
Liễu Hải lập tức chạy xuống, không lâu sau đã mang hai bình Ngũ Lương hai mươi độ lên.
Tần Xuyên nói:
- Đến rượu còn bắt anh mang đến, thế này còn ra gì chứ.
Đồ ăn cũng là lãnh đạo mang đến, rượu cũng là của lãnh đạo, bản thân chỉ chi chút gạo, rút cuộc là anh ta mời khách hay là bản thân mời khách đây? Tần Xuyên có chút xấu hổ. Cũng may anh ta hiểu con người Trương Nhất Phàm, nên ngay lập tức nhanh nhẹn trở lại.
Hai vợ chồng ở trong bếp bận tối mắt tối mũi, Trương Nhất Phàm ngồi trên sô pha nói chuyện về những việc xảy ra ở văn phòng luật sư của Ôn Nhã.
Đợi khoảng một tiếng đồng hồ sau, hai vợ chồng Tần Xuyên cuối cùng cũng đã nấu nướng xong. Trong bếp bay ra mùi thơm ngào ngạt của món canh gà, Trương Nhất Phàm không kiềm chế được, kêu lên một tiếng:
-Thơm quá, mùi vị chắc sẽ ngon lắm đây. Hai người không nên làm chúng tôi thất vọng nhé.
Tần Xuyên cười hì hì bưng tô canh gà đã nấu xong vừa đi vừa nói:
- Gà quê ở nông thôn nuôi rất ngon, nhưng mấy con gà này đều bị biến chủng rồi, không phải là loại gà quê chính gốc nữa. Con gà này nặng hơn bốn cân, trong bụng có rất nhiều mỡ, đã bị tôi vét sạch rồi.
Loại gà quê chính gốc thường chỉ nặng khoảng hai cân, nhưng có được lộc ăn ngon như thế này, còn có thể bắt bẻ được gì nữa? Chờ hai vợ chồng bọn họ bưng hết thức ăn lên, sắp đầy một bàn ăn.
Bảy tám món đồ ăn, trong đó nguyên liệu đều là của những người dân thị trấn Liễu Thủy biếu cho. Liễu Hải liền mở bình rượu, rót cho mỗi người một ly. Ôn Nhã nói:
- Anh cũng biết ngày thường tôi không uống rượu, tối nay phá lệ kính anh một chén, anh thấy thế nào?
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Nếu đã nói là phá lệ, một chén làm sao mà đủ được chứ.
Ôn Nhã nói;
- Vậy thì không được, tôi mà uống nhiều sẽ làm trò cười ngay, anh biết mà.
Cô ta đang nói đến lần trước uống say tại nhà Trương Nhất Phàm, nửa đêm đột nhiên từ ghế sô pha chạy lên giường nằm ngủ, lại còn cởi hết quần áo, làm cho Trương Nhất Phàm cũng thấy rất ngượng ngùng, đành nhường giường cho cô ta ngủ.
Trương Nhất Phàm nói đùa:
- Chuyện đó thì tính làm gì. Khi đó trời tối quá, tôi không thấy gì cả.
Hai người nói chuyện một cách mờ ám, Tần Xuyên mấy người bọn họ nghe không hiểu gì, nên cũng không thể nói chen vào điều gì.
Liễu Hải rót xong rượu, Tần Xuyên cầm chén lên, vừa đứng lên thì Trương Nhất Phàm liền nói:
- Cậu làm gì vậy? Học được ở đâu cái kiểu này, ngồi xuống, ngồi xuống đi, chúng ta hôm nay tụ họp ở đây, ăn bữa cơm gia đình. Không cần phải lắm quy tắc như vậy. Ngày nào cũng phải sống trong môi trường như vậy, cậu không mệt mỏi sao?
Tần Xuyên đành phải ngồi xuống:
- Vậy thì tôi kính anh một chén vậy.
- Uống rượu thì được, kính thì miễn đi. Mọi người đều đang vui vẻ như vậy, đừng phá hỏng mất bầu không khí này.
Trương Nhất Phàm nói như vậy, bọn họ cũng ngại không nâng chén lên nữa, chỉ tùy ý uống một chút.
Lưu Mai đứng lên múc canh cho Trương Nhất Phàm, hắn uống một ngụm, liền không hết lời khen ngợi. Hắn liền nói:
- Tần Xuyên, mấy thứ này, có thời gian thì mang đến cho bố mẹ cậu một ít, đừng chỉ để ở đây.
Tần Xuyên trong lòng thấy ấm áp, liên tục đáp:
- Vâng, cảm ơn lãnh đạo quan tâm.
Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn, mắng anh ta không chịu sửa đổi.
Nghe thấy Trương Nhất Phàm mắng như vậy, mọi người lại thấy thoải mái lên nhiều.
Liễu Hải là lái xe, không dám uống rượu, chỉ nhấp mép một chút. Cho dù Trương Nhất Phàm bảo hắn uống thoải mái, hắn cũng tự biết nên uống bao nhiêu. Nhất cử nhất động của bản thân đều ảnh hưởng đến sự an toàn tính mạng của lãnh đạo, làm lái xe ai lại dám vui đùa kiểu này chứ? Liễu Hải mặc dù vẫn gọi một anh Phàm, hai anh Phàm, nhưng vẫn không dám sơ suất.
Ôn Nhã đã uống ba chén rượu, mặt có chút ửng đỏ, càng thêm phần dễ thương. Con gái đều có đặc điểm giống nhau, uống rượu đến lúc mặt đỏ, vẻ mặt, ánh mắt đều trở nên rất dễ thương.
Trương Nhất Phàm nói:
- Liễu Hải, một lát nữa cậu đưa Ôn Nhã về trước, tôi đi dạo một lát.
Bữa cơm hôm nay mọi người đều ăn rất thỏa thuê, không có áp lực gì cả. Sự ôn hòa của Trương Nhất Phàm, làm vợ chồng Tần Xuyên vừa cảm thấy bản thân nhận được sự chiếu cố của lãnh đạo, lại vừa có cảm giác vui vẻ, thoải mái. Đặc biệt là Lưu Mai, nhìn thấy chồng của mình được lòng lãnh đạo, trong lòng rất vui sướng, đợi Trương Nhất Phàm mấy người bọn họ đều về hết, liền chủ động ám chỉ với Tần Xuyên, tối nay chúng ta làm chuyện đó nhé.
Từ nhà Tần Xuyên bước ra, Trương Nhất Phàm không lên xe, muốn đi dạo một mình, thực ra hắn đang suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo của bản thân. Ôn Nhã nhìn thấy hắn không lên xe, cũng đi theo sau, nhưng không đi quá gần, luôn giữ một khoảng cách vừa đủ.
Liễu Hải lái xe, chậm rãi đi sau hai người, đảm nhiệm nhiệm vụ bảo vệ.
- Sao cô còn không về? Không phải đã bảo Liễu Hải đưa cô về rồi sao?
Trương Nhất Phàm đột nhiên dừng lại, không để ý quay người lại. Ôn Nhã bước chân hơi nhanh, bất thình lình va vào ngực hắn.
Hai người sững sờ một lát, sau đó rất nhanh rời xa. Ôn Nhã mặt ửng đỏ, nói nhỏ nhẹ:
- Có thể cùng tôi đi bộ một đoạn không?