Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Hạo từ tấm kính phản quang nhìn Tô Như Hồng, phát hiện Trưởng phòng Tô sắc mặt không tốt, nhưng hoàn toàn vì nhiệm vụ, cô lại không thể bỏ đi nụ cười. Bộ dạng cố gắng lấy lòng khách, điều này khiến cho La Hạo nhớ tới những cô gái ở quán rượu.

Đều nói làm quan thoải mái, phóng khoáng, mỗi ngày ngoài cuộc sống phóng túng, ăn chơi đàn điếm, con chim cả ngày không có việc gì làm, tối cũng thế. Nhưng có ai biết đến làm quan cũng có cái cực nhọc của làm quan. Càng không có người nghĩ đến, bề ngoài hoành tráng của một Trưởng phòng xúc tiến đầu tư, không ngờ lúc này phải ăn nói khép nép cầu cạnh người ta như vậy.

Tô Như Hồng giọng điệu nhẹ nhàng cẩn thận, khiến La Hạo nghe xong có chút buồn bực. Bình thường trong phòng làm việc, Trưởng phòng Tô uy phong tám hướng, lạnh lùng như băng. Một vài phó cục trưởng có gì oán hận cũng không dám biểu lộ ra ngoài, cùng lắm thì tức giận sau lưng vài câu.

Nhưng ai có thể nghĩ rằng, Tô Như Hồng vì hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này, mà phải trả giá nhiều lần cố gắng so với nhiều người. Tô Như Hồng gọi điện thoại cho ông Tiêu, hai người chỉ nói chuyện với nhau vài câu rồi cúp điện thoại.

La Hạo không biết bọn họ nói gì trong điện thoại, hình như không đạt được sự chấp thuận của đối phương. Dù sao sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của Tô Như Hồng càng trở nên khó coi hơn.

- Trưởng phòng Tô, cô nói liệu có phải có kẻ cố ý nói nói cho bọn họ biết hành tung của ông Tiêu. Nếu không thời gian mà Ông Tô và chúng ta ước định sao có thể dễ dàng để người đó cướp mất được?

La Hạo rốt cuộc cũng nói ra được suy nghĩ thực sự của mình, suy nghĩ này Tô Như Hồng đã lặp đi lặp lại trong đầu tới cả trăm lần. Chẳng qua việc đến nước này, chỉ điều tra tên nội gián kia cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Cô làm sao giải thích được với chủ tịch Trương đây? Tô Như Hồng không hề hé răng, cô biết hiện tại không phải là lúc truy ra kẻ nội gián. Mấu chốt là làm thế nào gặp được Ông Tô, giải thích những chuyện này với ông ấy đều là do bên Giao Châu gài bẫy.

Nhưng chỉ có như thế, Ông Tô thật sự sẽ nghe lời giải thích của cô sao? Hoặc là cho dù chính mình gặp Ông Tô, không phải lợi thế càng thấp hơn so với phía Giao Châu sao? Tất cả Tô Như Hồng trong lòng đều không có ngọn nguồn.

Xe dừng ở ven đường, hai người ngồi trong xe nhìn người qua lại trên đường. Màn đêm buông xuống, những ngọn đèn rực rỡ xinh đẹp đầy mê hoặc ở thành Giao Châu, nhìn xa xa là tượng một người phụ nữ tươi đẹp, nồng nàn. Lại gần đó có thể cảm nhận được sự phồn hoa vô cùng của nó.

Bởi vì Giao Châu là vùng phụ cận ở Quảng Đông, sớm một bước nhận được cải cách mở cửa. Rất nhiều đầu tư nước ngoài đều đều tiến vào, để cho thành tích của cán bộ Giao Châu càng thêm nhiều bút mực.

Nhưng thành phố Đông Lâm sau xu thế vượt ở trong nội thành lại có sự cạnh tranh rất sắc nhọn. Điều này làm cho Thành ủy Giao Châu và Uỷ ban nhân dân vẫn giữ thái độ cẩn thận. Ở một số mức độ bọn họ vẫn đề phòng sự nổi bật của thành phố Đông Lâm sẽ cướp mất uy phong của bọn họ.

Bởi vì lần này Phòng xúc tiến đầu tư Giao Châu hành động như thế, có thể nói là không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, điều này khiến chính quyền thành phố Đông Lâm có chút tức giận.

Tô Như Hồng vì hoàn thành nhiệm vụ mà Quyền chủ tịch thành phố giao phó, đã âm thầm đi vào khu Giao Châu. Hai người trong xe bàng hoàng mất một lúc, Tô Như Hồng lại đột nhiên tỉnh táo lại, nói rất quyết đoán:

- Đi Vịnh Nước Cạn!

Vịnh Nước Cạn là khách sạn nổi tiếng ở Giao Châu, cũng là nơi cao cấp nhất ở khu Giao Châu.

Phòng xúc tiến đầu tư thành phố Giao Châu đã cho người ở sẵn đây rồi, Tô Như Hồng đang nghĩ Ông Tô chỉ có thể nghỉ lại đây. Thật ra hôm nay Ông Tô bị lừa tới Phòng xúc tiến đầu tư thành phố Giao Châu đang nghỉ lại ở khách sạn này.

Ông Tô là người làm ăn khôn khéo, nếu không sao có thể đại diện cho các tất cả các dự án đầu tư của doanh nghiệp quốc tế Hoàn Á vào Trung Quốc được. Lúc tước ông ta sau khi lên xe từ sân bay, phát hiện nơi đang đi không phải là thành phố Đông Lâm như tài liệu viết mà là thành phố Giao Châu, ông ta về cơ bản đã hiểu rồi.

Chính mình rơi vào cuộc tranh đấu vì lợi ích của hai chính quyền, quy nhiên đây là ý nguyện của Ông Tô nguyện nhìn thấy. Bởi vì chỉ có như vậy thì một người đại diện cho Tập đoàn quốc tế Hoàn Á mới càng có không gian để theo đuổi lợi ích.

Chỉ cần chính quyền tiếp tục đấu tranh lẫn nhau mới có thể hạ thấp tiêu chuẩn đầu tư xuống, không ngừng đưa ra chính sách ưu đãi nhất. Làm một kẻ lõi đời ở chốn thương trường, tập đoàn kim lĩnh cao cấp Hoàn Á, Ông Tô cũng không nóng lòng chuyện hợp tác với Phòng xúc tiến đầu tư Giao Châu.

Mục đích lần này ông ta đến Giao Châu chỉ là vì tìm vị trí thích hợp xây dựng thủy lợi. Chỉ có địa điểm tốt, cơ sở vật chất thỏa mãn, ông ta mới có thể cân nhắc kế hoạch tiếp theo.

Xây dựng một hệ thống thủy lợi lớn, điều cần thiết là lưu lượng con sông phải đủ. Bởi vậy, khi người phụ trách của Phòng xúc tiến đầu tư Giao Châu tìm ông ta đàm phán, Ông Tô không hề vội vã một chút nào.

Chậm rãi xem qua toàn bộ tư liệu mà đối tác cung cấp, lại xem quá chính sách của chính quyền địa phương. Ông ta vẫn không có ý tiếp tục đàm phán, lấy cớ ngồi trên máy bay lâu như vậy đã mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi một chút, tất cả đợi ngày mai nhìn thấy địa điểm rồi tính sau.

Phòng xúc tiến đầu tư thành phố Giao Châu đưa Ông Tô đến khách sạn nghỉ lại, sắp xếp người bảo vệ ông ta hai tư giờ. Nhưng Ông Tô không ngờ, trong hoàn cảnh như vậy Tô Như Hồng vẫn tìm được mình.

Ông ta rất đánh giá cao năng lực làm việc của Tô Như Hồng, cũng như thái độ cẩn thận trong công tác của Tô Như Hồng. Mất đi lợi ích tại sân bay, nhanh như vậy Tô Như Hồng đã tìm được cơ hội bù lại sai lầm, điều này khiến Tô tiên sinh không thể không ngạc nhiên với phản ứng nhanh nhạy của Tô Như Hồng.

Tư liệu thành phố Đông Lâm cung cấp, ông ta đã sớm xem qua rồi, cũng đệ trình lên Ban giám độc quyết định. Bởi vậy những chính sách và hoàn cảnh đầu tư của chính phủ Đông Lâm ông ta cũng có những hiểu biết nhất định.

Nhìn Tô Như Hồng, Ông Tô ngồi vắt chéo chân trên sô pha, khói thuốc thở ra phì phèo, chậm rãi nói:

- Trưởng phòng Tô, cô tới chậm rồi, tôi đã ký hiệp định với chính phủ Giao Châu, chỉ đợi Ban giám đốc quyết định xuống dưới, chúng tôi sẽ chính thức tiến hành chương trình hội nghị.

Tô Như Hồng có thể ở vị trí ở Phòng xúc tiến đầu tư lâu như thế này, đương nhiên cũng không hề đơn giản. Cô ta liền liếc mắt một cái đã nhận ra Ông Tô đang nói dối mình. Nếu như bọn họ hai bên đã đạt được hiệp định, Ông Tô sẽ không cho chính mình có cơ hội gặp mặt.

Tô Như Hồng đương nhiên biết, Ông Tô là kẻ giảo hoạt, không phải là đang đợi cơ hội đàm phán tốt nhất, một điều kiện ưu đãi nhất. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, ông ta chính bên mua của tập đoàn Hoàn Á, trước mắt đúng là thời điểm hàng ở xung quanh.

Là một kẻ mua xuất sắc nhất, ông ta có thể gọi vài nhà cung ứng tới cùng nhau, sau đó mọi người so sánh giá, sau cùng tất cả giết nhau tới mức kiệt sức, ép tới một mức lợi nhuận, lúc này ông ta mới ra tay.

Ông Tô dùng chiêu này, nhưng Tô Như Hồng đem năng lực của mình cho phép hạn độ chính sách ưu đãi lớn nhất là con át chủ bài, Ông Tô vẫn duy trì nụ cười khiến người ta thấy chán ghét.

Ông Tô là người trung niên bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, râu quai nón, là mẫu đang ông rất cuốn hút. Trên người ông ta có thể nhìn thấy truyền thống con lai ưu tú.

Ông Tô vừa có đặc điểm của người Phương Đông, vừa có đặc thì của người phương Tây. Ông ta là một thứ được kết hợp, cũng có thể tự nhận là người đàn ông rất tuấn tú. Đợi Tô Như Hồng đem chính sách điều kiện của mình nói ra, Ông Tô chỉ nói một câu:

- Điều kiện phía bên Giao Châu tốt hơn ở bên cô.

Sau đố ông ta ném ra một tập tài liệu, đúng là tài liệu của Tổng Phòng xúc tiến đầu tư Giao Châu có thể cho xí nghiệp bên ngoài đầu tư vào với phương án ưu đãi lớn nhất. Hơn nữa phương án này của bọn họ lại chủ yếu nhằm vào các đề án của doanh nghiệp quốc tế Hoàn Á. Bởi vậy, quyết sách của bọn họ càng phù hợp với sự phát triển của Hoàn Á ở Đại Lục.

Mà về phần điều kiện, rất nhiều điều Tô Như Hồng không thể hứa hẹn được, ở trong phạm vi quyền hành của cô, không có khả năng hứa hẹn giống như bên Giao Châu. Ông Tô nói:

- Cô đi về suy nghĩ lại chút đi! Thật ra tôi thấy có hứng thú với các điều kiện của chính phủ các vị hơn.

Tô Như Hồng cuối cùng gặp mặt Ông Tô, tuy rằng không đạt được đàm phán, nhưng cũng hiểu thêm một chút thông tin. Không ngờ lúc cô đi ra, Ông Tô bèn gọi cô lại.

- Tô tiểu thư, cô là một người phụ nữ rất quyến rũ!

Sắc mặt Tô Như Hồng thay đổi, lại vẫn cười gượng nói:

- Cảm ơn sự khen ngợi của ngài!

Sau khi ra khỏi cửa, Tô Như Hồng liền mắng một câu, đồ dê già chết tiệt!

Từ khách sạn đi ra, Tô Như Hồng gọi điện thoại cho chủ tịch Trương xin chỉ thị, báo cáo lại tỉ mỉ chuyện vừa rồi một lần. Trương Nhất Phàm trầm giọng nói:

- Cứ lạnh mặt với ông ta vài ngày, ông ta đang so bì giá cả, đợi chúng ta đấu tới sống đi chết lại ông ta sẽ làm ngư ông đắc lợi. Ông Tô này rất giảo hoạt!

Tô Như Hồng cũng nghĩ như vậy, nhưng cô phải đem chuyện này báo cáo với Chủ tịch thành phố. Mười giờ hơn, Tô Như Hồng mới bắt đầu trở về thành phố Đông Lâm.

Bởi vì chủ tịch Trương còn đợi những tài liệu trong tay cô, những tài liệu này là Ông Tô cố ý gửi cho Tô Như Hồng, để cho cô mang về so sánh. Xem xét bên chính quyền Đông Lâm, còn có bao nhiêu lợi thế.

May mắn La Hạo lái rất nhanh, hơn hai tiếng đã trở về thành phố Đông Lâm. Trương Nhất Phàm vừa tắm xong, một mình ngồi ở sô pha.

Tô Như Hồng vội vàng tới, đem tư liệu trình cho chủ tịch Trương. Trương Nhất Phàm nói:

- Cô cũng mệt rồi, về nghỉ trước đi!

Chồng Tô Như Hồng chỉ là một nhân viên nhỏ ở Cục bất động sản, hai người đều tốt nghiệp cùng một trường đại học. Dạo này Tô Như Hồng từng bước thăng chức, anh ta vẫn dẫm chân tại chỗ.

Tô Như Hồng về đến nhà, đứa con đã ngủ, ông chồng vẫn còn đợi cô. Nhìn Tô Như Hồng trở về liền đến giúp cô cầm túi.

- Sao lại tăng ca về muộn thế?

Thật ra chồng của Tô Như Hồng đã đi qua Phòng xúc tiến đầu tư, cũng không nhìn thấy phòng làm việc của Tô Như Hồng sáng đèn.

Nghe bảo vệ nói, Trưởng phòng Tô và Phó chánh văn phòng đi ra ngoài. Bởi vậy ông ta bèn thử hỏi han.

Tô Như Hồng mệt gần chết, chạy qua chạy lại mấy tiếng, vừa rồi lại đến nhà chủ tịch Thành phố. Cô bưng cốc nước lên uống một hơi là hết.

- Hôm nay đi Giao Châu, vừa mới từ nhà Chủ tịch thành phố về.

Chồng cô nhìn đồng hồ, hơn một giờ rồi, chủ tịch thành phố còn chưa ngủ? Cô còn bận rộn hơn cả chủ tịch thành phố. Tuy rằng có chút không vui những ông ta không có cách nào khác. Dù sao bà xã cũng có tiền đồ hơn mình.

Trương Nhất Phàm xem xong tư liệu Tô Như Hồng mang tới, cười vẻ khinh miệt:

- Con cáo già này!

Thành phố Đông Lâm hiện tại cung cấp những điều kiện ưu đãi cho đầu tư bên ngoài đã rất rộng rãi rồi. Ông Tô còn cò kè mặc cả, Trương Nhất Phàm trong lòng liền cân nhắc, tuyệt đối không thể để hở một lỗ hổng nào.

Một số nhà đầu tư bên ngoài rất không khéo, hơn nữa bọn họ ngày càng chui vào những chỗ trống của chính phủ. Chính quyền vì mở rộng ảnh hưởng, thu hoạch càng nhiều đầu tư nước ngoài, bọn họ sẽ không đi tính toán một được một mất.

Tư liệu thương lượng phía bên Giao Châu cho thấy, bọn họ đã đem điều kiện giảm tới mức thấp nhất. Nếu bên mình còn cho bọn họ chính sách thương lượng rộng rãi nhất, Trương Nhất Phàm cảm thấy cạnh tranh giá rẻ như vậy không có ý nghĩa gì cả.

Nhưng mà Uỷ ban nhân dân thành phố Giao Châu làm như thế là không trượng nghĩa, lại khiến Trương Nhất Phàm không thể không nảy sinh ác cảm!

Người ta ức hiếp tới mức này, mình tuyệt đối không thể ngồi chờ chết được. Chu Chí Phương dung túng cho người dưới như vậy, rõ ràng là học may mà không mang thước___ ý đồ không lường tính được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK