Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ chớm đông đến giữa đông, lạnh lẽo khác thường.

Trong văn phòng đang mở điều hòa, Ninh Thành Cương cố nhiên vẫn cảm thấy run lên.

Về cái chết của Ngô Dũng, nếu như chân tướng được phơi bày, đó có thể là việc lớn chấn động thiên hạ, ít nhất cũng sẽ chấn động toàn tỉnh Tương. Mà lão Ninh Thành Cương đã định để Phương Nghĩa Kiệt thế chỗ

Ninh Thành Cương rút thuốc lá ra hút, không kìm được tay phát run lên.
Bản thân khó khăn lắm mới trèo lên được vị trí này, đúng lúc huy hoàng nhất lại bị ngã xuống sao ?

Hai tay gắng sức xoa lên mặt, Ninh Thành Cương cảm thấy một cơn buốt lạnh khiến y không thở nổi.

So với việc ngồi chờ chết, không bằng cố gắng phản kháng, đây là con đường duy nhất của mình rồi, Ninh Thành Cương đứng dậy, quơ lấy cặp rồi vội vã ra ngoài.

Bên ngoài, gió rất lớn, gào thét phần phật, trời đất một mảnh u ám.

Ninh Thành Cương ngồi không vững rồi, có người đã truyền tin đến tai Trương Nhất Phàm.

Trương Nhất Phàm ngẩng đầu lên, nhìn cuốn lịch trên tường.

Tự nhủ:
- Một năm lại sắp qua nữa rồi!

Một năm nay tại thành phố Song Giang, không ngờ lại là một năm bản thân thấy mệt mỏi nhất.
Trương Nhất Phàm cười khổ lắc đầu, tất cả sẽ qua rất nhanh thôi.

Hắn nhấc điện thoại, trực tiếp ấn dãy số của Lý Hồng:
- Bí thư Lý, đến văn phòng một chút.

Lý Hồng sửng sốt, Trương Nhất Phàm trước giờ chưa từng đích thân gọi điện thoại cho mình, hôm nay có gió gì thổi vậy trời? Quan Bảo Hoa đang cùng cô bàn chuyện công việc gập cuốn sổ lại rồi đứng dậy:
- Bí thư Lý, nếu như có việc thì tôi đi trước đây.

Trong lòng Lý Hồng có chút không vui, dựa vào đâu mà chỉ một cuộc điện thoại của hắn lại bắt mình đi chứ? Tuy nhiên chung quy lại thì Trương Nhât Phàm vẫn là nhân vật đứng đầu, Lý Hồng nghĩ đến việc mình đứng trước mặt hắn cũng chẳng là cái gì. Không khỏi cảm thấy quan hệ hai người có chút buồn cười.

Trong thời gian này, thông qua hỏi thăm cô cũng có hiểu biết sơ qua về Trương Nhất Phàm. Vì vậy trong lòng cũng dần dà thay đổi cách nhìn. Cô thu dọn một chút, đặc biệt còn đi đến trước gương, nhìn mặt dây chuyền hình tròn trên cổ mình.

Mặt dây chuyền nấp dưới áo rất kín, không lộ ra chút nào, Lý Hồng lúc này mới đến văn phòng của Trương Nhất Phàm. Triệu Vĩ đã đợi ở đó từ lâu, nhìn thấy Lý Hồng đến thì lập tức gọi một tiếng Bí thư Lý. Sau đó đi lên trước dẫn đường, rồi nhanh chóng đã mang trà nóng lên.

Cho dù Lý Hồng từ trước đến nay chưa từng đụng vào trà do cậu ta pha thì Triệu Vĩ vẫn tận tâm tận lực, không dám chậm trễ một giây.

Lý Hồng ngồi xuống, kéo áo, vẻ mặt bình tĩnh.

Ngoài trời gió lạnh gào thét, giống như vẻ xinh đẹp lạnh lùng của Lý Hồng, có lẽ cô cũng sinh ra vào mùa đông lạnh lẽo thế này. Thời tiết miền bắc nhất định rất lạnh, Lý Hồng tựa như băng tuyết, nghìn năm không tan, cách xa con người vạn dặm ngoài kia.

Lúc cô bước vào, Trương Nhất Phàm đang đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn sự phồn hoa do một tay mình tạo ra.

Lý Hồng ngồi đó, lặng lẽ như nước. Cô ngắm nhìn bóng dáng của Trương Nhất Phàm, cảm thấy có sự chín chắn, trầm tĩnh không tương hợp với hắn. Mái tóc ngắn vừa mới cắt, từng sợi…, cực kì có hồn.

Lý Hồng mặc một bộ áo lông màu đen, ôm chặt lấy dáng người thanh mảnh mà yêu kiều. Cổ áo lông được kéo rất chặt, dường như chỉ sợ sơ hở một chút là có thể tuột ra hết.

Nhiệt độ trong phòng rất cao, giữ ở mức khoảng 25 độ, Lý Hồng ngồi một lát liền cảm thấy cả người nóng rừng rực. Sớm biết thì đã không mặc nhiều thế này đến rồi. Thế nhưng trên mặt cô, trước sau vẫn là gió lặng sóng êm, như giếng nước không hề gợn sóng.

Trương Nhất Phàm quay người lại thản nhiên nói:
- Cô đến rồi à!

Lý Hồng đáp:
- Có chuyện gì vậy?
Cô và Trương Nhất Phàm, khi bốn mắt nhìn nhau, cái tính khí không ai chịu thua ai, âm thầm đánh giá lẫn nhau lại phát tác. Lý Hồng nghĩ bụng, tôi nhất định phải trèo cao hơn anh.

Những người trẻ tuổi như Trương Nhất Phàm có thể ngồi lên được địa vị như hiện nay là cực kì hiếm hoi. Lý Hồng tuy là phận nữ nhi nhưng cô có lòng tự tôn rất lớn.

Cô không hiểu hôm nay Trương Nhất Phàm tìm cô có dụng ý gì. Hai người nói một câu đơn giản, nếu để người khác nghe được sẽ không thể tin nổi.

Trương Nhất Phàm cầm lấy áo khoác :
- Tôi đưa cô đi xem khu quy hoạch mới, cho cô xem quy hoạch của thành phố Song Giang trong tương lai 5 đến 10 năm nữa.

Trời lạnh như thế này, Trương Nhất Phàm hẹn mình ra ngoài, cùng đi xem khu quy hoạch mới, Lý Hồng ngẩng đầu nhìn Trương Nhất Phàm, cũng chẳng nói gì, đứng lên bước đi luôn.

Trương Nhất Phàm gọi Triệu Vĩ, Tần Xuyên, mấy người cùng lên xe.

Gió gào thét phần phật, như muốn xé rách cả mảnh trời này, khiến cho cả thế giới không thể yên tĩnh được nữa.

Ba chiếc xe con, chậm rãi đi trên con đường thành phố, xuyên qua phố xá sầm uất, rất nhanh đã đến vùng ngoại ô.

Chiếc xe phía trước không dừng lại, cứ chạy đến tận đường quốc lộ vòng qua núi phía tây ngoại ô. Thế núi có chút hiểm trở, ba chiếc xe lượn vòng mà leo lên. Lý Hồng ngồi trong xe ngắm phong cảnh phía bên ngoài. Trên suốt đường đi, tất cả bên trong bên ngoài thành phố Song Giang đều thu vào trong tầm mắt.

Xe leo lên một khu đất cao, Trương Nhất Phàm dừng lại, đứng trước đầu gió.

Lý Hồng ở phía sau, ngắm nhìn Trương Nhất Phàm đứng trên khu đất cao cạnh con đường, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác thân quen, dường như năm đó cũng có một vỹ nhân như thế, mang theo thiên binh vạn mã đứng trên đỉnh núi cao chỉ huy, cho dù ngàn vạn quân dịch vây khốn cũng không hề nao núng.

Giờ phút này Trương Nhất Phàm đứng trước đầu ngọn gió, thực sự có chút hấp dẫn. Lý Hồng xuống xe, Tần Xuyên ở phía sau cũng cùng xuống theo :
- Bí thư Lý, mời !

Chỗ núi xa hẻo lánh này, mời cái gì mà mời? Lại chẳng phải khách sạn lớn. Lý Hồng siết chặt áo lông, sau đó lần đầu tiên cùng hai người đàn ông to lớn leo núi. Hơn nữa lại là hai người đàn ông tướng mạo không hề tồi, tài xế và thư kí, lần lượt đứng cách phía sau tầm 5 mét. Lý Hồng và Tần Xuyên bước qua.

- Bí thư Trương !

Trương Nhất Phàm không quay đầu, chỉ đứng trong gió lạnh :
- Nơi này là chỗ tốt nhất để quan sát huyện Song Giang, các cậu xem, từ nơi này nhìn xuống có phải là một vùng bằng phẳng không? Có thể ngắm toàn cảnh thành phố Song Giang?

Tần Xuyên đã đến đây không ít lần, lần đầu Trương Nhất Phàm đến Song Giang, từ cái nhìn đầu tiên đã nhìn trúng nơi này, hắn thích xem bản đồ do tự nhiên bày biện ra trước mặt, như vậy mới có cảm giác chân thực.

Thành lập khu quy hoạch mới chính là do hai người Trương Nhất Phàm và Tần Xuyên làm, không biết đã leo bao nhiêu lần dốc núi như thế này mới có cảnh tượng hùng tráng như ngày hôm nay, một khoản kinh phí cũng sẽ rất lớn.

Hiện tại ba công trình của khu quy hoạch đang lần lượt khởi công, có khả năng sẽ nối liền Song Giang và Lâm Giang, chính là thành phố lớn thứ 2 của huyện Tương. Dân cư lưu động của thành phố Song Giang rất đông đúc, hơn nữa gần đây Trương Nhất Phàm đang mở rộng, hủy bỏ việc tăng phí nhà ở thành thị, chỉ cần người mua nhà ở thành phố Song Giang đều có thể trực tiếp đăng kí hộ khẩu.

Cứ như vậy, một số người dân có thực lực kinh tế nhanh chóng gia nhập hàng ngũ này. Người ta đều nói khoa học kĩ thuật có sức sản xuất số một, nhưng Trương Nhất Phàm lại cho rằng nguồn nhân lực mới là nguồn động lực phát triển của xã hội.

Thành phố Song Giang nếu muốn thực hiện kế hoạch lớn trong vài năm tới thì chỉ cần nhanh chóng thu hút đầu tư từ bên ngoài nhiều hơn nữa, sau đó nghĩ cách giữ lại những nhân tài, để bọn họ an cư lập nghiệp, trở thành người Song Giang thật sự, như vậy thành phố Song Giang sẽ phát triển càng nhanh hơn.

Trương Nhất Phàm tiện tay đưa ống nhòm cho Lý Hồng :
- Cô tự mình nhìn đi !

Lý Hồng từ trước đến nay chưa từng dùng đồ người khác đã từng dùng qua, đặc biệt là đàn ông đã từng chạm qua, cô đều không muốn nhận. Lúc Trương Nhất Phàm đưa ống nhòm cho cô, cô sững lại một lát nhưng vẫn đưa tay ra đón lấy.

Đưa ống nhòm vẫn còn vương lại hơi ấm của Trương Nhất Phàm lên gần mắt, đột nhiên Lý Hồng có cảm giác khác thường. Nhìn xuyên qua ống kính, Lý Hồng thấy khu quy hoạch mới rộng lớn, ở giữa vẫn còn mấy khoảnh đất chưa động đến. Chỗ đất này nằm ở đó, lạnh lẽo, so với mấy công trường đang thi công ồn ào bên cạnh hoàn toàn khác biệt một trời một vực.

Lý Hồng hạ ống nhòm xuống :
- Sao lại thế này ?

Trương Nhất Phàm cười lạnh :
- Cái này chính là mối họa do Lý Tông Hán và Phương Tấn Bằng hai người liên thủ giữ lại. Lúc đó thành phố Song Giang đang mở mang mạnh mẽ, dốc toàn lực để thực hiện khẩu hiệu trở thành thành phố lớn thứ hai của tỉnh Tương. Sau khi đã được sự đồng ý của Tỉnh ủy bọn họ liền liên kết vay tiền ngân hàng, mua khoảnh đất này, sau đó dùng thủ đoạn tay không bắt giặc, tiếp tục dùng mảnh đất này làm thế chấp đến ngân hàng vay tiền, lại mua thêm đất, cứ như vậy, cuối cùng gây ra cục diện rối rắm này.

Lúc đó, Phương Nghĩa Kiệt là Chủ tịch thành phố Song Giang, Tống Vũ Hà là Chủ nhiệm ủy ban xây dựng. Tạo ra Song Giang và khai thác, phát triển Song Giang, đây chính là khẩu lệnh do Trương Nhất Phàm đưa ra. Hơn nữa toàn bộ bộ máy trên dưới đồng tâm hiệp lực hướng đến mục tiêu này mà cùng nhau nỗ lực.

Thế nhưng, bọn họ thì sao ? Lại muốn đến phá hoại.

Nếu như mỗi nhà đầu tư đều dùng thủ đoạn đầu cơ ác ý này, đầu cơ tích trữ đất, giá nhà tăng lên, vậy thì cuối cùng người mua nhà là ai chứ ?

Trương Nhất Phàm châm một điếu thuốc :
- Tôi không hy vọng bọn họ đầu cơ như vậy, cuối cùng kéo người dân Song Giang đến mua nhà. Vì thế mà ban hành lệnh cấm đầu cơ. Dân giàu thì nước mạnh, bây giờ trong tay người dân không có bao nhiêu tiền, để bọn họ lại đầu cơ ác ý như vậy nữa thì người dân phải sống như thế nào đây ? Tiền đến tay, bọn họ phủi mông đi, đến lúc đó người dân muốn đến Song Giang an cư lập nghiệp vì gánh nặng nhà ở mà chịu nợ nần cả đời.

Tần Xuyên đứng sau lưng hai người, cảm nhận được tâm trạng lúc này của Trương Nhất Phàm, ở cạnh Trương Nhất Phàm bao nhiêu năm như thế, có thể nói trong số những người quen biết Trương Nhất Phàm ở đây hiện nay không ai hiểu vị lãnh đạo trẻ tuổi này bằng cậu.

Suốt dọc đường đi cũng không hề dễ dàng. Vậy mà người nhà họ Phương và nhà họ Lý lại cứ nhất định muốn đứng ở giữa làm trò.

Trương Nhất Phàm chẳng qua là đấu tranh hết lần này đến lần khác giẫm lên vai đối thủ, từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay. Còn nhớ mang máng, hắn so với Trịnh Mậu Nhiên, với Thư Á Quân vân vân…, xuất phát điểm của Trương Nhất Phàm đều không hề khác.

Đối thủ ngã xuống, bản thân tiếp tục tiến về phía trước, Tần Xuyên cùng hắn đi tới. Kinh qua mưa gió, thật ra cũng là vạn phần nguy hiểm.

Hiện tại mục tiêu xây dựng nên thành phố lớn thứ hai của tỉnh Tương quyết không thể lơi lỏng, nếu như kế hoạch này thành công thì đây chính là cống hiến lớn nhất của Trương Nhất Phàm. Mỗi người thành công, dưới chân nhất định phải có vô số vật hy sinh.

Trương Nhất Phàm nhìn về phía đằng xa, chậm rãi nói :
- Mặc dù trước mắt giá nhà của Trung Quốc ở trong thời kì ổn định, tôi đây cũng là phòng bị cho tương lai, cấm đầu cơ ác ý. Bí thư Lý, cô thấy thế nào ?

Lý Hồng cầm lấy ống nhòm, ngắm nhìn phía xa xa, cô thở dài một tiếng :
- Trong tim mỗi người đều có một giấc mơ, có lẽ giấc mơ của anh là tạo ra một thành phố thiên đường nơi trần thế. Nhưng tôi cực lực phản đối sự đấu đá giữa các địch thủ.

Trương Nhất Phàm cười khổ một tiếng :
- Phương Nghĩa Kiệt chỉ là việc ngoài ý muốn, tuyệt đối không phải tôi lật đổ ông ta. Là ông ta tự đi vào đường cụt.
Nhắc đến vấn đề này, Tần Chủng rất tự giác mà đổ xuống. Mặc dù là người trong cuộc nhưng Tần Xuyên khẳng định không hề cảm thấy không khí tàn khốc trong đó.

Trương Nhất Phàm nhìn Lý Hồng, vẻ mặt hết sức nghiêm túc :
- Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ đến việc cố ý lật đổ ai ! Nói ra chắc cô cũng không tin. Tuy nhiên, tôi tin chắc vào một câu nói, mình làm việc của mình, người khác muốn nói gì mặc họ. Lịch sử sẽ có những đánh giá công bằng nhất.

Sau đó hắn vừa nói vừa bước đi :
- Cổ nhân đều nói thời kì Tam quốc, Tào Tháo là gian thần, nhưng bây giờ rất nhiều người hoàn toàn không cho như vậy. Tằng Quốc Phan cũng thế, khi đó lúc ông ta làm việc căn bản không hề nghĩ đến người đời sau sẽ phán xét mình như thế nào.

Đột nhiên Trương Nhất Phàm quay đầu lại :
- Giống như cô, cố chấp như vậy, cô đã từng để ý người khác nhìn nhận cô như thế nào chưa ?

Lý Hồng đứng đó sững sờ, nhìn chằm chằm Trương Nhất Phàm, cái tên đáng chết này, lại còn nói mình cố chấp ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK