- Anh Phàm, là anh à! Với tình hình bây giờ của thị trấn Liễu Thủy, tôi sao có thể ngủ sớm chứ, mỗi ngày tối thiểu cũng phải trực đến mười hai giờ.
Đường Vũ đang uống nước, nghe thấy giọng của Trương Nhất Phàm có chút kích động.
- Cậu lập tức huy động lực lượng, tôi đã phát hiện ra một manh mối quan trọng.
Trương Nhất Phàm sở dĩ không trực tiếp đến phòng Công an huyện, hơn nữa còn thông báo cho Đường Vũ, đường nhiên vì muốn giúp Đường Vũ một tay. Nếu vụ án lần này được phá thành công, Đường Vũ sẽ lập được công lớn.
Thêm nữa, vụ án bắt cóc trẻ em xảy ra ở thị trấn Liễu Thủy, chính là phạm vi Đường Vũ quản lý. Hơn nữa Âu Dương Viện Viện ban nãy đã nhắc đến thôn Hà Diên, chính là một thôn nhỏ nằm bên cạnh thị trấn Liễu Thủy. Nơi đó nhiều núi, cư dân thưa thớt, rất khó bị người khác chú ý.
Nghe được những lời này của Trương Nhất Phàm, Đường Vũ suýt chút nữa phun hết nước trong miệng ra.
- Cái gì? Anh Phàm, anh nói lại lần nữa xem.
- Vụ án bắt cóc trẻ em và lừa gạt thiếu nữ vị thành niên có manh mối rồi, cậu lập tức điều động lực lượng, mục tiêu là thôn Hà Diên!
Trương Nhất Phàm trong điện thoại trịnh trọng nói:
- Nhớ kĩ, nhất định phải tóm gọn hết một mẻ, tuyệt đối không thể để lại hậu họa.
- Vâng.
Đường Vũ trong điện thoại đáp lại một tiếng theo kiểu nhà binh.
Năm phút sau, Âu Dương Viện Viện từ trong phòng đi ra, mặt mày nhăn nhó nói:
- Anh Trương, quần áo đó tôi không mặc được.
- Gì cơ?
Trương Nhất Phàm đi vào phòng, trong phòng Hà Tiêu Tiêu, toàn bộ quần áo đều bị lôi ra. Trương Nhất Phàm không nhịn được cười, Hà Tiêu Tiêu từ trước đến giờ rất tiết kiệm, vốn dĩ chẳng có mấy quần áo, lần này đi Thâm Quyến tất nhiên sẽ mang toàn bộ quần áo theo.
Thật là một cô gái cẩn thận, Trương Nhất Phàm biết cô còn có ý khác. Nhìn thấy phòng ốc được dọn dẹp sạch sẽ như vậy, chắc chắn là sợ hắn mang phụ nữ về nhà, trông thấy dấu vết có phụ nữ sống trong nhà sẽ ảnh hưởng không tốt.
Thật sự là làm khó cho cô ấy rồi!
Trương Nhất Phàm đi ra khỏi phòng, nói với Âu Dương Viện Viện:
- Vậy thôi đi. Dù sao cũng không cần đi ra ngoài.
- Tại sao? Không phải là muốn bắt lũ người xấu đó sao?
Âu Dương Viện Viện khó hiểu hỏi.
- Tôi đã gọi cho người ta để sắp xếp rồi. Cô cứ yên tâm mà đợi đi.
Trương Nhất Phàm quay trở lại phòng khách, tự rót cho mình cốc nước, rồi hỏi Âu Dương Viện Viện:
- Cô có khát nước không?
Không ngờ Âu Dương Viện Viện không khách khi trả lời:
- Cám ơn anh!
Sau đó thẳng thắn đón lấy cốc nước, mẹ kiếp! Đây là lần đầu tiên hắn hầu hạ người khác, thế mà con bé này lại cứ thoải mái như không vậy, thôi đi, chả buồn so đo với cô ta nữa, cho cô ta cái quyền làm khách vậy!
Nửa giờ sau, rồi bốn mươi phút sau, một tiếng sau...
Đường Vũ vẫn không gọi điện thoại lại, Trương Nhất Phàm ở trong phòng có chút sốt ruột. Đường Vũ đi chuyến này, sẽ không xảy ra sơ suất gì chứ?
Âu Dương Viện Viện nhìn hắn đi tới đi lui trong phòng, liền hỏi:
- Anh Trương, bọn họ có thật sẽ bắt được lũ người xấu kia không?
- Yên tâm, chắc chắn bắt được.
Hít sâu một hơi thuốc, sắc mặt Trương Nhất Phàm càng trở nên u ám.
Từ thị trấn Liễu Thủy đến thôn Hà Diên không quá năm sáu cây, theo lý mà nói Đường Vũ hẳn là đến đó từ lâu rồi. Lẽ nào thật sự có kẽ hở nào ư?
Ồ! Thiếu chút nữa mình quên mất. Đường Vũ bọn họ không có điện thoại di động. Cho dù có việc gì cũng không tiện báo cáo. Thôn Hà Diên hình như không có điện thoại công cộng. Trương Nhất Phàm vỗ vỗ trán, xem ra mình thật sự đã quá căng thẳng rồi.
Một giờ rưỡi sau, di động trên bàn trà rốt cuộc cũng vang lên.
Ring...ring...
Trương Nhất Phàm chộp lấy di động, vội vàng hỏi:
- Thế nào rồi?
- Cái gì thế nào?
Đầu dây bên kia vang lên tiếng Hồ Lôi.
- Phàm Phàm à, cậu có phải uống nhiều rồi không?
- Mẹ kiếp! Sao lại là cậu? Để sau nói đi, tôi đang chờ điện thoại.
Trương Nhất Phàm không nói gì thêm mà cúp luôn điện thoại. Khiến Hồ Lôi ở đầu bên kia ngây ngẩn mất một lúc.
Băng Băng hỏi:
- Sao thế?
- Chẳng biết cái thằng ranh này làm cái trò quỷ gì nữa, hỏi có mỗi câu sao thế đã gác điện thoại luôn rồi.
Hồ Lôi nhìn qua Liễu Hồng đang nằm trong phòng bệnh, vẫy tay gọi Băng Băng.
Băng Băng lập tức đi cùng hắn ra ngoài.
- Sao vậy?
- Tôi có cảm giác Phàm Phàm chắc chắn đang làm chuyện gì đó.
Hồ Lôi nhíu mày ngẫm nghĩ.
- Liệu có phải vụ án có tiến triển không?
- Có khả năng, nói không chừng bọn họ đang hành động đấy.
Hồ Lỗi vỗ vỗ lên bả vai Băng Băng.
- Em quay lại trông chị họ đi, anh ra ngoài chút.
Trong ngôi nhà dành cho nhân viên của công ty thuốc lá, Trương Nhất Phàm vẫn ngồi ở đó, giống như bức tượng điêu khắc vậy, vẻ mặt chăm chú nhìn vào di động. Âu Dương Viện Viện ngồi bên cạnh, không hiểu sao cũng căng thẳng không kém.
Trong phòng, ánh đèn dịu nhẹ xuyên qua không khí chiếu thẳng lên làn da trắng nõn như ngọc của cô, cánh tay trơn nhẵn, trông rất mê người. Tuy mới có mười chín tuổi, nhưng Âu Dương Viện Viện so với tuổi có vẻ trưởng thành sớm.
Phần nhô lên trước ngực quật cường dựng thẳng lên, kiên quyết ngăn cho chiếc khăn tắm quây quanh người rơi xuống. Giữa hai bắp đùi, thoáng lộ cảnh xuân, mơ hồ có thể thấy được một chút bóng đen đen, vài sợi lông loăn xoăn thò đầu chui ra, gắng sức muốn xem thế giới bên ngoài.
Trương Nhất Phàm trong lúc vô ý thoáng nhìn cảnh tượng này, thiếu chút nữa phun ra toàn bộ nước trà vừa uống. Con bé này bên trong lại không có gì như vậy, chả trách lúc nãy cô ta đề phòng hắn, ra sức che đậy không yên, dùng tay kéo khăn tắm che kín khe hở giữa hai bắp đùi.
Ngày mai phải mua cho cô ta hai bộ quần áo, rồi gửi cô ta cho phòng Công an, như vậy nhiệm vụ của hắn cũng coi như là kết thúc viên mãn.
Hai giờ sau, Đường Vũ rốt cuộc cũng gọi điện thoại đến. Ở đầu dây bên kia hưng phấn nói:
- Anh Phàm, hết thảy đều thuận lợi! Việc tóm bọn bắt cóc cơ bản đã hoàn thành, đứa trẻ đã được tìm thấy, không biết có phải là của Liễu gia không. Thế nhưng có hai gã nằm trong diện tình nghi không ở trong thôn, theo như bọn chúng khai, có lẽ là đi liên hệ với người mua.
- Vậy là ổn rồi! Thẩm vấn suốt đêm, đem đứa nhỏ giao cho nhà họ Liễu nhận diện.
Trương Nhất Phàm thở ra một hơi, vụ án cuối cùng đã được phá, nhưng những cô gái và những đứa trẻ bị chùng lừa gạt và bắt cóc kia đã bị chúng bán đi đâu rồi?
- Vâng.
Trương Nhất Phàm lại dặn dò thêm vài câu:
- Đường Vũ, các cậu nhất định phải thừa thắng xông lên, tìm hiểu ngọn nguồn, giải cứu những thiếu nữ vị thành niên, còn cả những đứa trẻ bị bắt cóc. Tốt nhất là bỏ thời gian ra báo cáo cho Trưởng phòng Nhâm, tên của tôi không được nhắc đến đấy.
- Vâng. Người nhà Liễu gia đến nhận người rồi, em phải đi một chút. Cám ơn anh Phàm. Lần này nếu không có anh, vụ án này sẽ không thể phá nhanh như vậy.
Đường Vũ còn muốn nói thêm mấy câu cảm ơn, nhưng Trương Nhất Phàm đã ngắt lời:
- Được rồi, được rồi. Cậu nhanh đi làm việc đi!
Cúp điện thoại chưa được mấy phút, Đường Vũ đã gọi lại:
- Anh Phàm, không sai, một chút cũng không hề sai. Đứa trẻ đó chính là của Liễu gia, giờ ôngbà nội của nó đều ở đây.
- Ừ!
Trương Nhất Phàm đáp lại, buông điện thoại xuống.
Cuối cùng mây cũng tan, mặt trời ló rạng, ông trời quả thật không phụ lòng người!
Trương Nhất Phàm ngẫm nghĩ một chút, rồi vẫn gọi cho Hồ Lôi. Báo cho hắn biết đứa trẻ đã được tìm thấy, để Liễu Hồng yên tâm. Nghe được tin này, ngay cả Băng Băng cũng cảm động đến trào nước mắt. Họ không ngờ nhanh như vậy đã tìm được đứa trẻ. Liễu Hồng nghe được tin này, bệnh tình lập tức tốt hơn đến mấy phần, không muốn tiếp tục nằm trong bệnh viện nữa, cố sống cố chết đòi về thị trấn Liễu Thủy.
Trương Nhất Phàm đứng lên, rồi nói với Âu Dương Viện Viện:
- Cô đi ngủ chút đi! Ngày mai đến đồn công an nhận diện.