Ngày hôm sau, đám người Triệu Vĩ và Vu Quan đến nơi, một đoàn người ra sân bay đón cô tiểu thư Émi có vẻ đang rất mệt mỏi.
Lần này Émi chỉ dẫn theo một thư ký người Hoa và hai vệ sĩ. Hai người này đều cao lớn, đeo kính đen, trông oai phong y hệt những con thú lớn mang hình người trên tivi.
Hôm nay Émi mặc rất đẹp, áo vest trắng khoác bên ngoài chiếc váy đen. Đôi chân thon nhỏ được bọc trong lớp tất mỏng màu đen, chuyển động nhịp nhàng bên dưới chiếc váy.
Émi quả thực rất đẹp, nhưng lại không hề diêm dúa.
Làn váy tung bay, khiến Trương Nhất Phàm chợt nhận ra, thì ra đã vào đầu hạ rồi.
Con gái là bức tranh đẹp nhất trên thế giới này (trừ mấy dạng như Phù Dung, Phượng tỷ ra), họ có phản ứng nhanh nhạy nhất với những thay đổi của thời tiết. Còn đàn ông là loài động vật trì độn nhất thế giới, một năm bốn mùa, vẫn chỉ là mấy bộ quần áo đấy. Nhất là nhân viên làm việc văn phòng như Trương Nhất Phàm, comple giầy da đã trở thành biểu tượng cho hình ảnh của bọn họ.
Ôn Nhã tiến lên, hai người ôm thân mật một cái, sau đó chào hỏi đám người Trương Nhất Phàm, mọi người giờ mới quay lại xe.
Dọc đường không xảy ra chuyện gì, đoàn xe nhanh chóng chạy thẳng đến thành phố Song Giang.
Bởi vì thiết bị trong khách sạn Song Giang, một đơn vị trực thuộc thành phố, khá lạc hậu, lại không đủ đẳng cấp, cho nên cuối cùng vẫn phải quyết định sắp xếp cho Émi ở khách sạn Hải Thiên. Lúc này Trương Nhất Phàm mới nhận ra, phải tu sửa lại khách sạn Song Giang một chút, tránh để khách khứa cho rằng bọn họ quá keo kiệt.
Đường đường là một đơn vị trực thuộc thành phố, vậy mà nhiều nhất cũng không vượt quá tiêu chuẩn ba sao, nghiêm túc mà nói, ngay cả tiêu chuẩn ba sao cũng chẳng đạt đến.
Émi vừa mới tới, hơn nữa buổi chiều cũng không có việc gì đặc biệt, nên Trương Nhất Phàm sau khi hoàn thành nhiệm vụ đón tiếp, liền giao phó cô ta lại cho Ôn Nhã. “Cố gắng tiếp đãi người bạn phương xa của cô cho tốt đấy.”
Ôn Nhã u oán nhìn hắn, bĩu môi không nói gì.
Lúc Trương Nhất Phàm chuẩn bị cáo từ, Émi nháy nháy đôi mắt màu xanh tuyệt đẹp.
- Bí thư Nhất Phàm, chẳng lẽ anh không muốn tìm hiểu hướng phát triển của tôi lần này thế nào sao?
Trương Nhất Phàm vẫn giữ nguyên nụ cười bình thản, đáp lại cô ta:
- Hôm nay cô vất vả rồi, chúng ta không nói việc công nữa. Ngày mai tôi gọi lại cho ngài Vương Phú Nhân rồi sẽ chính thức tiến hành đàm phán cùng với cô.
Émi mỉm cười đứng dậy.
- Tốt hơn hết ngày mai anh nên đến!
- Cho dù tôi không đến, cũng sẽ cử đại diện đến tham dự.
Trương Nhất Phàm vẫy tay, rời khỏi khách sạn.
Trên đường đi, Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Hà Tiêu Tiêu.
- Tiêu Tiêu, em đã đến chưa? Tổng giám đốc điều hành trụ sở của công ty Âu Phil ở đại lục đã tới rồi, ngày mai sẽ chính thức gặp mặt và tiến hành bàn bạc cụ thể về hạng mục của tập đoàn Hoa Long.
- Em vẫn đang đi trên đường. Chắc tối sẽ tới nơi!
Hà Tiêu Tiêu trên đường trở về từ Thâm Quyến, cô chuẩn bị lên máy bay.
Trương Nhất Phàm nói nốt một câu:
- Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn.
- Vâng!
Làm xong việc, Trương Nhất Phàm không quay lại văn phòng, mà về thẳng nhà.
Mẹ hắn đang ôm cháu, Đổng Tiểu Phàm vẫn chưa tan sở, còn Thu Phi Tuyết thì đang làm cơm trong bếp.
Mấy ngày không gặp, con bé có vẻ gầy đi, vành mắt hơi đỏ. Trương Nhất Phàm giờ mới nhớ ra chuyện Thu Văn Chương, cũng không biết đã có tin gì chưa.
Sau khi nghe hắn hỏi, Thu Phi Tuyết chỉ im lặng lắc đầu. Cái tên Thu Văn Chương này cũng thật phiền phức, nghĩ đến là tức. Nếu không phải gã có quan hệ huyết thống với Thu Phi Tuyết, thật chẳng muốn quản cái loại người vô vị này.
Lúc chuẩn bị ăn cơm thì Đổng Tiểu Phàm về.
- Anh ở nhà à!
Đổng Tiểu Phàm vừa thay quần áo vừa hỏi.
- Chờ em hai ngày rồi, Lâm Uyên nói chiều nay cô ấy xuất viện, chúng ta đi thăm một chút nhé!
- Cô ấy được xuất viện rồi à? Vậy mình đi ăn một bữa đi!
Đổng Tiểu Phàm liền bế con cho nó bú sữa, Trương Nhất Phàm thì đang ngồi trên sofa, mẹ hắn lại gần nói.
- Thằng ba à, sắp đến sinh nhật cha vợ con rồi đấy, con chuẩn bị đến đâu rồi?
- Mẹ, đến lúc đấy mẹ với Tiểu Phàm bế theo Thiên Vũ đi đi, chắc con không có thời gian đâu.
Đổng Tiểu Phàm bế con từ trong phòng đi ra, đứa nhỏ đang bú sữa, lộ ra bầu ngực trắng, cô tỏ vẻ không vui hỏi:
- Anh lại không đi sao? Cha sắp không nhận ra anh rồi. Cẩn thận không ông ấy đem vợ anh tái giá cho người khác đấy.
Trương Nhất Phàm mỉm cười, đưa tay ra kéo Đổng Tiểu Phàm ngồi xuống bên cạnh.
- Đến lúc đó hãy hay, nếu rảnh thì hai vợ chồng mình cùng đi. Đi nhanh về nhanh.
Đổng Tiểu Phàm mỉm cười thắng lợi, nói:
- Thế còn nghe được.
Đứa nhỏ bú no rồi, cô liền đưa nó cho Trương Nhất Phàm rồi chỉnh lại áo.
- Cha vẫn chưa được thấy Tiểu Ngoan đâu. Ông gọi tới mấy lần rồi, anh có bận đến mấy cũng không thể hơn một Chủ tịch tỉnh như ông đâu!
Mẹ hắn tiếp lời:
- Phải đấy, dù sao cũng là cha vợ con, con mà không đi, cha con cũng không tán thành đâu. Người ta nuôi con gái lớn đến từng này, cũng cho không con rồi đấy.
Bà ôm lấy cháu từ tay Trương Nhất Phàm.
- Nói không công bằng một chút thì, tuy chị dâu cả con, Lam Lam, cũng rất tốt, song mẹ vẫn đặc biệt thích Tiểu Phàm hơn. Lúc trước, khi các con chưa lấy nhau, mẹ coi nó như con gái, giờ cuối cùng cũng toại nguyện rồi. Có được một cô con dâu bảo bối này là phúc của Trương gia chúng ta đấy!
Đổng Tiểu Phàm ngượng ngùng cười.
- Mẹ —— Mẹ nói vậy làm con ngượng quá, thực ra thì chị dâu cả rất giỏi mà.
- Ừ!
Bà gật đầu đồng ý.
- Lam Lam quả thật là một cô con dâu rất tốt, mẹ cũng nói mấy câu không công bằng trước mặt hai con, mẹ trông thấy Tiểu Phàm trưởng thành từng ngày. Từ lúc các con còn quấn tã, mẹ đã nói rõ với ông Chính Quyền rồi, sau này Tiểu Phàm sẽ gả cho thằng ba. Bởi vậy, lần đó, lúc hai con cãi nhau, mẹ rất lo lắng. Sợ rằng đứa con dâu bảo bối này của mẹ không quay lại nữa, mẹ thật đau lòng chết mất.
Đổng Tiểu Phàm nghe vậy, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, có chút xấu hổ.
Trương Nhất Phàm nâng vuốt ve gương mặt cô.
- Nghe thấy chưa? Mẹ đối với em còn tốt hơn cả bọn anh nữa.
Đổng Tiểu Phàm lườm hắn một cái.
- Mẹ, mẹ đừng nói vậy. Mẹ cảm thấy tốt nhưng người khác lại không thấy tốt đâu ạ. Có một số người trong lòng vẫn luôn nhớ thương hoa cỏ bên ngoài đấy ạ. Cả một cây “củ cải” lớn thế cơ mà.
Câu này rõ ràng là nói cho Trương Nhất Phàm nghe, “Đừng cho là em không biết, nếu anh ở bên ngoài có gì đó, em sẽ tố cáo anh”. Quả nhiên, mẹ hắn nghe thấy, liền trở nên nghiêm túc hẳn.
- Thằng ba, vậy là con không đúng rồi. Con phải học tập cha con ấy. Làm quan mười mấy năm, trước giờ luôn giữ quy củ, ở bên ngoài cũng không gây ra điều tiếng gì. Giai đoạn của con bây giờ, là bước ngoặt quan trọng nhất, làm tốt thì sau này sẽ lên thẳng mây xanh, tiền đồ rộng mở. Cha con và ông nội con đều coi trọng hai anh em con. Nếu con ở ngoài thực sự có chuyện gì đó, thì lập tức dừng ngay cho mẹ. Chuyện khác mẹ không quản, nhưng nếu đối xử tệ với Tiểu Phàm, mẹ không để yên cho con đâu. Dù sao nói gì đi nữa, mẹ vẫn phải nói câu này, trừ Tiểu Phàm ra, ai cũng không thể làm con dâu mẹ.
- Tiểu Phàm à, mẹ sẽ làm chủ cho con, có chuyện gì con cứ nói. Mẹ còn không thể trừng trị thằng con của mẹ sao?
Bà nói rất nghiêm túc, khiến Trương Nhất Phàm cũng không dám cãi lại. Đổng Tiểu Phàm lè lưỡi, biết mình gây họa rồi.
Tuy nhiên, lời của mẹ cũng làm lòng cô thoải mái. Có thể có được người mẹ chồng như vậy, cô còn để ý gì nữa? Cho dù Trương Nhất Phàm ở bên ngoài có một hai người tình, cũng tuyệt đối không thể đe dọa được cô.
Mẹ hắn trước đây là giáo sư, vì cháu trai bà mới rút lui. Từ nhỏ đã nhận nền giáo dục truyền thụ qua mấy ngàn năm của Trung Quốc, bà không tán thành nhất là chuyện đàn ông lăng nhăng, về mặt tình cảm bà theo đuổi nguyên tắc nam nữ bình đẳng, nhưng cũng yêu cầu phụ nữ phải tuân theo tam tòng tứ đức.
Tuy giờ là thời hiện đại, về mặt nhân quyền nam nữ quả thực nên được đối xử bình đẳng, nhưng về phương diện gia đình, suy cho cùng thì đàn ông mới là trụ cột. Bởi vậy, người vợ nhất định phải giúp đỡ người chồng.
Trên phương diện tình cảm, bà cũng rất chung thủy, rất phản đối hành vi phóng túng của lớp trẻ bây giờ. Đối với những thanh niên không nghiêm túc trong tình yêu và quan hệ tình dục, bà lại càng phản cảm hơn.
Chuyện lần trước Trương Nhất Phàm và Tiểu Phàm cãi nhau, bà cũng có nghe nói, cho nên mượn cơ hội lần này, bà phải cố gắng dạy dỗ thằng con mình một chút.
Trương Nhất Phàm chỉ có thể nghiêm túc đồng ý, cũng không trách Đổng Tiểu Phàm.
Mẹ hắn lên lớp chính trị cho con trai xong, Đổng Tiểu Phàm thấy mẹ chồng nghiêm túc như vậy, trong lòng liền có chút áy náy. “Xong rồi, tên khốn khiếp chắc chắn đang trách mình rồi.”
Cơm nước xong, hai vợ chồng cùng đi thăm Lâm Uyên.
Đổng Tiểu Phàm lái xe, còn chồng ngồi bên ghế phụ lái.
Lúc kéo dây an toàn qua người, Đổng Tiểu Phàm liếc nhìn Trương Nhất Phàm một cái.
- Em xin lỗi! Em không cố ý tố cáo anh đâu.
Trương Nhất Phàm không nói gì, chỉ lấy ra một điếu thuốc.
- Sao thế? Giận rồi à?
Đổng Tiểu Phàm quay đầu nhìn hắn, phát hiện ra vẻ mặt nghiêm túc của Trương Nhất Phàm, liền có chút thất vọng. “Lẽ nào mình làm hắn đau lòng rồi?” Đổng Tiểu Phàm liền giơ tay ra, kéo tay Trương Nhất Phàm.
- Xin lỗi mà! Em thực sự không cố ý.
Trương Nhất Phàm liếc nhìn cô một cái, “Cô ấy cũng không sai, mình trách cô ấy làm gì?”
Là một người vợ, có thể làm được đến mức này đã không có gì phải bắt bẻ rồi. Hơn nữa gia thế, địa vị, nhân phẩm, ngoại hình của người ta cũng không thua gì mình. Đổng Tiểu Phàm có thể sửa được cái tính đại tiểu thư ngày trước, đã nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy, Trương Nhất Phàm còn có gì để oán trách chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt hối lỗi của Đổng Tiểu Phàm, quả thực phát ra từ đáy lòng. Giờ phút này Trương Nhất Phàm thật sự rất buồn cười, nhưng hắn vẫn cố gắng nhịn. Hắn không trách cứ Đổng Tiểu Phàm, chỉ là cố ý giả vờ không vui, thử phản ứng của Đổng Tiểu Phàm một chút, thật không nghĩ tới Đổng Tiểu Phàm lại thực sự để tâm.
Thấy Trương Nhất Phàm hồi lâu vẫn không lên tiếng, Đổng Tiểu Phàm liền nóng nảy nói:
- Tên khốn khiếp, không cho như vậy nữa. Chúng ta đã nói rõ rồi, có gì không vui đều phải thẳng thắn nói ra. Nếu anh cảm thấy em hôm nay quá đáng, vậy anh phạt em đi!
Đây là giao hẹn giữa hai người, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không được nín nhịn trong lòng. Đổng Tiểu Phàm thì thật sự đã làm được, chỉ cần có tâm sự gì, Trương Nhất Phàm vừa hỏi, cô đã phun ra toàn bộ. Mà Trương Nhất Phàm vẫn không làm được, trong lòng chôn giấu rất nhiều bí mật nho nhỏ.
Bí mật giấu trong lòng cô giống như một cuốn sổ, Trương Nhất Phàm có thể tùy ý lật ra xem. Bởi vì Đổng Tiểu Phàm cho đến bây giờ vốn không thiết lập phòng vệ với hắn. Còn bí mật của Trương Nhất Phàm, đều là những văn kiện ẩn, cho dù Đổng Tiểu Phàm có lật ra xem thế nào cũng không tìm ra được vị trí của chúng.
Thấy Đổng Tiểu Phàm nôn nóng như vậy, Trương Nhất Phàm thật sự muốn cười lớn, nhưng hắn vẫn đè nén ý cười này, bình tĩnh nhìn Đổng Tiểu Phàm rồi nói:
- Em nói rồi đấy. Không được nuốt lời đâu.
Đổng Tiểu Phàm gật gật đầu.
- Em đã khi nào nuốt lời đâu? Chuyện ngày hôm nay là coi như em sai, vốn dĩ em cũng không cố ý, không ngờ mẹ lại nghiêm túc thế. Anh nói đi, bất luận anh phạt em thế nào, em cũng nhận.
Đổng Tiểu Phàm đưa ra một vẻ hiên ngang lẫm liệt, khiến cho Trương Nhất Phàm hoàn toàn bị chọc cười, hắn vẫy tay. Đổng Tiểu Phàm liền rất nghe lời mà đưa sát mặt lại. Trương Nhất Phàm khẽ thì thầm một câu vào tai cô.
- Ừm anh xấu lắm ——
Đổng Tiểu Phàm đột nhiên đỏ bừng mặt, giơ nắm tay lên đánh mặt vào cái đồ xấu xa này.
- Không được thì thôi.
Trương Nhất Phàm có phần nản lòng.
Đổng Tiểu Phàm liền ngẩng đầu, xấu hổ nói:
- Tối nhé! Được không?