- Tên Tống Hạo Thiên kia là ai? Sao có thể ngang tàn như thế?
Trương Nhất Phàm nói:
- Việc này em đừng lo, ngày mai anh sẽ nhờ Liễu Hải đưa em đến sân bay.
Đổng Tiểu Phàm không nói nữa, hai người tắm rửa xong lên giường ngủ.
Ngày hôm sau, Trương Nhất Phàm ngồi trong phòng làm việc, nhớ đến chuyện ngày hôm qua, trong lòng thấy khó chịu. Chuyện của Lý Hồng chỉ là cái cớ, sớm muộn gì Tống Hạo Thiên cũng sẽ tìm tới mình.
Xem ra phải gia tăng củng cố thực lực cho bản thân mình, đến một lúc nào đó, lão già của hai nhà Trương và Thẩm từ quan là lúc, thiên hạ này khẳng định sẽ thay đổi cục diện khác. Hiện tại thế lực ở khắp nơi, đều cố gắng bồi dưỡng những người nối nghiệp cho mình, tuy rằng nhà họ Lý và Phương đang ảm đạm không chút ánh sáng, nhưng bọn họ vẫn tích cực tập hợp lực lượng từ một nơi bí mật nào đó.
Sau vài năm hay mười mấy năm, bố cục ở tương lai ai có thể nói rõ ràng được?
Mượn sức của người ta, chỉ được tạm thời, đúng là không bằng dùng người của mình sẽ an tâm hơn. Chuyện làm cho Trương Nhất Phàm khiếp sợ là, dường như Tống Hạo Thiên đang âm thầm thăm dò mình đang làm gì. Rốt cuộc y muốn gì?
Đúng lúc, điện thoại di động reo.
Là Lý Hồng gọi,
- Ở phòng làm việc hả?
- Ừ!
Nghe giọng nói của Lý Hồng, Trương Nhất Phàm cảm thấy gần đây cô thay đổi rất nhiều, ít nhất là lúc nói chuyện, thoải mái hơn.
Lý Hồng nói:
- Anh gặp phải chuyện phiền lòng hả?
Trương Nhất Phàm phủ nhận, Lý Hồng nghiêm túc nói:
- Việc này anh không cần phải giấu em, trước đến giờ em luôn để ý tên khốn khiếp này, y đến Vĩnh Lâm không thể có chuyện tốt.
Cuối cùng Trương Nhất Phàm nói:
- Người này rất ngạo mạn!
- Tất nhiên, ai biểu người ta có ông nội là một Uỷ viên thường vụ Chính trị trung ương, Phó chủ tịch Quận uỷ, hơn nữa y lại là một Thứ trưởng duy nhất của cả nước với độ tuổi chưa đến bốn mươi, chỉ có Bí thư Thành uỷ trẻ tuổi nhất như anh mới so sánh với y, chỉ sợ vẫn có phần thua, người như vậy không ngạo mạn sao được.
Thật sự Tống Hạo Thiên chỉ mới ba mươi sáu tuổi, còn đảm nhận chức vụ ở thủ đô, cũng là Thứ trưởng cán bộ trẻ tuổi nhất của cả nước. Từ nhỏ đến lớn, những người xung quanh y, không phải là quan lớn một nơi, thì chính là quan lớn ở thủ đô. Thường xuyên ở cùng với những người có chức quan lớn như vậy, tất nhiên dần dần cũng bị nhiễm tính tự cao tự đại, kiêu ngạo, ngông cuồng.
Trước kia, Trương Nhất Phàm đâu có để ý đến những người này, nếu không gặp được Lý Hồng, hắn nghĩ mình cũng không thể nào làm quen với những người như thế. Cho dù là có, cũng là chuyện của mấy năm sau. Không ngờ ngày này lại đến sớm hơn dự định.
Lý Hồng hỏi:
- Y nói với anh những gì?
Trương Nhất Phàm cân nhắc trong lòng, Tống Hạo Thiên kiêu ngạo, ngông cuồng như vậy, sao mình không mượn miệng của Lý Hồng, để tính cách của y truyền đến bên tai Tổng Bí thư? Nghe thấy Lý Hồng hỏi, hắn cố ý có chút do dự,
- Không có việc gì, cũng có thể y nói giỡn.
- Anh thật sự không hiểu y, em muốn nghe, rốt cuộc y nói với anh chuyện gì?
Trương Nhất Phàm liền mang chuyện hôm qua, nói cho Lý Hồng nghe. Lý Hồng tức giận,
- Tên khốn khiếp, không phải người mà! Xem ra không dạy dỗ y một chút, cứ cho rằng tiểu thư đây ngồi không.
Trương Nhất Phàm nói:
- Em muốn làm gì?
- Em muốn đi gặp Tổng Bí thư, tìm người thu phục y! Một Thứ trưởng thì sao? Hiện nay chúng ta cũng là Giám đốc Sở, kém y không nhiều, ăn hiếp người ta như vậy, quá đáng thật.
Lần đầuTrương Nhất Phàm thấy Lý Hồng nổi giận như vậy, nghe Lý Hồng nói muốn đi gặp Tổng Bí thư, Trương Nhất Phàm thầm nhủ trong lòng, đều là do anh cả, đừng có trách tôi.
- Nếu y muốn vào Bộ Chính trị, tôi sẽ không cho y vào được, còn không y còn tưởng bở y là số một thiên hạ.
Sau khi nói xong, Lý Hồng lại khuyên,
- Anh không cần để ý đến y, cũng đừng nghe y nói xằng nói bậy, em cũng không tin y che được cả trời.
Trương Nhất Phàm khuyên nhủ:
- Em không cần phải nóng giận, với loại người như vậy không đáng. Y nghĩ là muốn đè khí thế của anh, thật ra nhìn kĩ cũng giống hoàn cảnh của tôi mà thôi, hơn nữa với một chức Giám đốc Sở nho nhỏ này, y vẫn là không để mắt đến. Chỉ sợ y tính toán sai, cho dù có kéo theo tôi, cũng không có cách nào làm cho y tiến vào Bộ Chính trị trung ương.
- Bộ Chính trị trung ương không dễ bước vào đâu, y đúng là đang nằm mơ, không biết tự lượng sức. Thôi, nói loại người này rất vô vị. Em phải đi họp rồi, hẹn gặp lại.
Lý Hồng nói đi là đi, rất nhanh nhẹn và thẳng thắn.
Từ di động vang lên âm thanh hùng hồn, xem ra Lý Hồng thực sự rất tức giận. Trương Nhất Phàm cười lạnh lùng, hắn cũng suy nghĩ trong lòng, làm sao để đối phó với sự khiêu khích của Tống Hạo Thiên.
Ở chỗ sáng thì mình không sợ, chỉ sợ y đến từ chỗ tối. Nghĩ tới vài nhược điểm trí mạng của mình, ngoại trừ mấy người con gái bên cạnh, chỉ có công ty mà Hà Tiêu Tiêu đang quản lý.
Nghiêm túc mà nói, mình không có liên quan nhiều tới ngân sách công ty, bởi vì mình không phải là người đại diện pháp luật hay Giám đốc, tất cả đều lấy tư cách của Hà Tiêu Tiêu thực hiện.
Lo lắng duy nhất chính là, có người lợi dụng những người phụ nữ của mình, bất kì tình cảm của Trương Nhất Phàm và một cô gái nào đó bị phơi bày, đối với con đường thăng quan tiến chức, đều là đả kích chết người.
Nghĩ đến đây, có một cảm giác đau đầu. Nếu thực sự khiến hắn phải lựa chọn, Trương Nhất Phàm suy nghĩ, mình có thể từ bỏ mọi quyền lực trong tay sao? Cho dù mình chấp nhận, thì dòng họ cũng không cho. Nếu không phải vì chuyện của Thẩm Uyển Vân, hai người cũng không cần tốn nhiều công sức, đem chuyện quá khứ giấu đi.
Hôm nay, Trương Nhất Phàm trở nên đần độn, không có chút manh mối nào.
Nghĩ đến chuyện các cô gái, hắn liền nhớ tới Đổng Tiểu Phàm, gần đến chiều rồi, Đổng Tiểu Phàm chắc cũng đến thủ đô rồi.
Gọi một cuộc điện thoại Đổng Tiểu Phàm cùng với Tiểu Thiên Vũ đang đùa giỡn.
- Kêu Ba ba!
Đối với di động, Tiểu Thiên Vũ không dám mở miệng, đẩy qua đẩy lại, làm cho điện thoại bị rớt xuống đất. Đổng Tiểu Phàm nói:
- Thằng bé không gọi anh là đúng, em đã dụ dỗ nó hết hai tiếng đồng hồ hơn, nó mới bắt đầu gọi mẹ. Xem ra cậu bé thích người bên cạnh mình hơn.
Trương Nhất Phàm nói vài câu với cô, Đổng Tiểu Phàm nói:
- Em phải dẫn nó đi ngắm cảnh đêm, không nói chuyện với anh nữa.
Sau khi gác máy, những lời nói vừa rồi của Đổng Tiểu Phàm, khiến Trương Nhất Phàm nhớ tới Thẩm Uyển Vân. Đã hơn nửa năm, mẹ con cô vẫn khoẻ chứ?
Muốn gọi điện thoại hỏi thăm, cầm điện thoại lên, hắn lại bỏ xuống. Kiềm chế những ý nghĩ này, Trương Nhất Phàm về nhà sớm.
Bầu trời tối đen, Đổng Tiểu Phàm dắt theo đứa bé đi dạo phố. Thủ đô về đêm, muôn màu muôn vẻ, ngọn đèn dầu rực rỡ. Tiểu Thiên Vũ rất vui, vừa tưng vừa nhảy. Chỉ vào ngọn đèn dầu ở xa, y y nha nha kêu không ngừng.
Đứa bé hơn hai tuổi, chạy còn nhanh hơn bay, Đổng Tiểu Phàm đuổi theo không kịp.
Phía sau có hai bảo vệ, Đổng Tiểu Phàm vừa chạy vừa kêu lên, nhưng Tiểu Thiên Vũ rất hứng thú. May mắn đây là đường dành riêng cho người đi bộ, không có xe.
Phía trước có một người phụ nữ, cũng đi dạo cùng với đứa bé, chỉ có điều đứa bé ấy nhỏ tuổi hơn một chút. Khoảng một tuổi, được mẹ dùng thắc lưng cột bên hông, đang từng bước từng bước cong vẹo đi tới.
Tiểu Thiên Vũ nhìn thấy đứa bé kia, liền chạy tới. Đổng Tiểu Phàm đuổi không kịp, vừa chạy vừa kêu, chậm một chút, chậm một chút, mẹ đuổi theo không kịp.
Nhưng trời sinh ra trẻ con là như thế, rất bướng bỉnh, cô càng gọi nó, nó càng chạy.
Ai mà biết nó chạy, thì đụng phải đứa bé của người ta. Hai thằng bé ngồi ạch xuống đất, Tiểu Thiên Vũ không khóc, chỉ có điều nhìn chằm chằm vào đứa em nhỏ đang khóc oa oa. Dường như biết được mình đã gây rối, nó im lặng.
Người phụ nữ xinh đẹp ngồi xổm xuống, bế đứa bé lên vừa dỗ dành vừa nói:
- Anh trai này xấu lắm, sao lại bắt nạt em, anh trai không ngoan.
Lúc cô nhìn thấy Tiểu Thiên Vũ, vẻ mặt sửng sốt. Cả người ngơ ra, lúc này, Đổng Tiểu Phàm đã đuổi kịp.
- Bé cưng, con làm thế nào mà đụng phải em…
Chưa kịp nói hết câu, ánh mắt Đổng Tiểu Phàm nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia, đồng thời bên kia cũng nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm,
- Tiểu Vân??
- Tiểu Phàm --- là cô?
Lúc Thẩm Uyển Vân nhìn Đổng Tiểu Phàm, có chút hơi bối rối.
Nhìn thấy Tiểu Thiên Vũ, Thẩm Uyển Vân mỉm cười,
- Lớn như vậy, chắc cũng được hai tuổi hơn nhỉ!
Đổng Tiểu Phàm gật đầu, hai tuổi rưỡi. A? Cô kết hôn rồi hả?
- Ồ!
Thẩm Uyển Vân vỗ vỗ đứa con đang khóc, quay mặt của đứa bé về phía mình, quay lưng về phía Đổng Tiểu Phàm.
- Cô đến thủ đô khi nào vậy?
- Hôm nay tôi mới tới, nên mới dẫn nó đi chơi, không ngờ nó nghịch ngợm quá. Chạy theo không kịp.
Đổng Tiểu Phàm nhìn dáng người của Thẩm Uyển Vân, không khỏi khen một câu,
- Không ngờ đã lâu không gặp, cô vẫn rất xinh đẹp.
Thẩm Uyển Vân cười một cách miễn cưỡng,
- Cô cũng vậy thôi.
Đứa trẻ vẫn còn khóc, cô vỗ vỗ lưng của bé,
- Con bé đói bụng rồi, tôi phải về nhà cho nó uống sữa.
Đổng Tiểu Phàm nhìn cô gật đầu, nhìn dáng người vội vã bước đi của Thẩm Uyển Vân, Đổng Tiểu Phàm đứng đó có chút thẩn thờ.