Trong điện thoại Đường Vũ khen:
- Tiểu tử giỏi, không ngờ lại đến trước tôi, trâu thật! Nói mau, khi nào mời tôi uống rượu đây?
Liễu Hải ngại ngùng nói:
- Cục trưởng Đường nói đùa rồi, tôi có thăng cấp cũng chỉ là Phó cục trưởng, còn cậu hiện giờ đường đường là Cục trưởng, Cục trưởng cục Tư pháp. Tuy nhiên, muốn mời rượu thì cậu có thể đến bất cứ lúc nào.
Đường Vũ nói:
- Nghe nói Vĩnh Lâm có bãi tắm Dân tộc, các cô gái ở đó rất được. Bọn họ đều nói rằng nhân viên phục vụ ở đó đều là các cô gái xinh đẹp nhất của các dân tộc thiểu số phải không? Vậy họ mặc quần áo gì?
- Đó là một nhánh của dân tộc Dao, quần áo và trang sức của Nhị Phiến Dao.
Liễu Hải giải thích:
- Tuy nhiên, tôi cũng mới chỉ nghe nói, chưa từng đến đó.
- Ha ha…
Đường Vũ cười lớn:
- Thú vị đây, hôm nào tôi và Lý Trị Quốc đến chơi, lần trước có anh Phàm, tôi ngại đi, xem xem con gái dân tộc thiểu số có hương vị gì.
Liễu Hải mắng:
- Cẩn thận, nếu để anh Phàm biết, sẽ lột da cậu ra.
Đường Vũ liền ngừng cười:
- Thằng ranh Hồ Lôi này mấy ngày nữa sẽ về nước. Tôi sẽ bảo cậu ta cùng đến.
- Được, tôi đợi các cậu.
Liễu Hải vừa dập máy, Bạch Khẩn lại gọi điện đến:
- Tiểu Hải, đang nói chuyện với cô nào thế? Sao nói chuyện lâu vậy?
- Là Cục trưởng Đường, hôm nay em không bận à? Sao lại có thời gian gọi điện thoại cho anh?
Liễu Hải hỏi Bạch Khẩn.
Bạch Khẩn nói:
- Nghe nói anh đã thăng cấp, em không thể gọi điện thoại hỏi thăm một chút được sao?
Bạch Khẩn vừa gọi điện thoại, vừa nhìn bản báo cáo.
- Chuyện thăng cấp thì nói bao giờ mới xong, tất cả chỉ là công việc thôi. Em còn không hiểu tính anh hay sao?
Bạch Khẩn nói:
- Bây giờ em mới biết, không ngờ anh nhìn có vẻ rất thành thật, hóa ra đang nhằm vào chức Phó cục trưởng. Ha ha…
Liễu Hải nhíu mày:
- Đến em cũng nghĩ anh như vậy sao?
- Đùa thôi, anh thật ương bướng. Chẳng biết đùa gì cả. Được rồi, cuối tuần này, em sẽ đến Vĩnh Lâm thăm anh.
Bạch Khẩn nói xong liền cúp máy.
Liễu Hải lắc đầu, chuyện xã giao này thật phiền phức, thực ra mình cũng không nghĩ rằng sẽ lên làm Phó cục trưởng, nhưng một vài người lại nghi ngờ động cơ của mình. Tuy nhiên, những chuyện này không quan trọng, quan trọng là sự an toàn của Bí thư Trương ở đây được đảm bảo.
Liễu Hải liền gọi điện thoại cho chị gái:
- Chị, em đã được thăng chức rồi!
Liễu Hồng đã sớm biết kết quả này , bởi vì tối hôm đó, Trương Nhất Phàm đã giúp nó mua di động, lại còn mời khách, lấy lòng người ta. Liễu Hồng ở một tối với Trương Nhất Phàm, hai người nói chuyện rất muộn mới ngủ.
Nghe thấy giọng của em trai, Liễu Hồng nói:
- Đây là do Bí thư Trương đã hao tổn tâm trí để giúp em, em nhất định phải báo đáp anh ấy cho tốt. Nếu như không có anh ấy thì cũng không có chị em mình ngày hôm nay. Bí thư Trương là ân nhân lớn nhất đời này của chúng ta, hãy làm việc cho tốt, đừng làm anh ấy thất vọng.
- Em biết nên làm như thế nào rồi, chị!
Hai chị em nói chuyện một lúc, Liễu Hải liền hỏi:
- Chị, chị định cả đời này không lấy chồng sao? Hay là nhân lúc còn trẻ, tìm một người đi!
- Chị đã không còn nghĩ đến chuyện đó rồi, em đừng lo cho chị. Chuyện giữa em và Bạch Khẩn nên nắm chắc một chút, hiện giờ chúng ta không thiếu tiền, làm đám cưới cho tươm tất một chút, đừng để nhà bố vợ em coi thường.
Liễu Hải vốn định nói, Bí thư Trương không phù hợp với chị, chị là người phụ nữ đã có con. Nhưng nghĩ lại, không nên nói thì hơn. Chuyện tình cảm cứ để chị ấy tự quyết định!
Thoắt cái, Hồ Lôi đã từ Mỹ trở về.
Thằng ranh này vừa bước xuống máy bay đã vui vẻ, hò hét muốn đến Vĩnh Lâm thăm Trương Nhất Phàm. Đường Vũ nhận được tin, lập tức đến tỉnh thành, họp mặt với bọn Lý Trị Quốc.
Đêm hôm đó, Hồ Lôi liền mở đại tiệc đón khách ở tỉnh thành, gọi toàn bộ bạn bè đến, mọi người vui chơi suốt đêm. Đổng Tiểu Phàm cũng đến nhà y, ngồi ôn lại kỷ niệm với Băng Băng cả buổi tối.
Ngày hôm sau, mọi người liền bàn đến chuyện đi Vĩnh Lâm, nhất là khi nghe Đường Vũ nói, thành phố Vĩnh Lâm có một nhà tắm của dân tộc thiểu số, tất cả các cô gái ở nhà tắm hơi này đều là những cô gái dân tộc thiểu số chính gốc, toàn bộ cậu nhỏ như được uống máu gà, hùng mạnh dựng đứng lên.
Hồ Lôi nói:
- Tại sao anh Phàm lại bị điều đến Vĩnh Lâm? Đó không phải là thăng chức, đó là đi đày! Cái nơi chết tiệt đó chẳng có cái gì tốt cả!
Những người khác đều không biết nguyên nhân, cũng không nói nhiều, nhưng mấy người không kịp ngăn cản. Chiều hôm sau, bọn họ đã lén lút kéo đến Vĩnh Lâm. Mà Trương Nhất Phàm đang bận rộn vật lộn với chuyện cho huyện Sơn Lam vay tiền, căn bản không biết bọn họ đã đến thành phố Vĩnh Lâm.
Theo ý của Đường Vũ, không thông báo với anh Phàm vội, chơi ở Vĩnh Viễn hai ngày, sau đó gọi anh ấy ra ăn cơm. Hồ Lôi ở bênh viện lâu rồi, gần như phát điên, muốn tìm một cô gái để giải tỏa.
Lúc vừa xuất viện, Băng Băng đã bị y giày vò đến phát sợ, vì vậy y càng giống như một con dã thú vừa xổng chuồng, đi tìm con mồi ở mọi nơi.
Khi đến Vĩnh Lâm, tất nhiên không thoát khỏi những chỗ ăn chơi, Đường Vũ, Lý Trị Quốc, cả Hồ Lôi, ba người âm thầm tiến vào vào bãi tắm Dân tộc.
Quả nhiên trong nhà tắm đầy cảnh xuân, toàn bộ nhân viên phục vụ đều mặc trang phục Dao hai mảnh, nhìn từ một phía thì cảnh xuân ở đây không thiếu thứ gì, đến mức làm cho lòng xuân của ai cũng rạo rực, tâm trí đều nghĩ đến nơi này.
Trong cả nhà tắm, chỉ có tầng bốn là không mở cửa cho khách bên ngoài vào, bởi vì đó là một nơi thần bí. Nếu không phải là khách vip tôn quý thì không thể hưởng thụ.
Hồ Lôi là người từng trải, dạo qua một vòng nhà tắm, liền hỏi giám đốc lầu ba:
- Ở đây có phục vụ toàn diện hơn không?
Dã thú bị nhốt trong lồng, suy nghĩ một chút là có thể hiểu được tâm trạng của y. Bây giờ điều mà Hồ Lôi cần nhất chính là tìm một cô gái vừa lòng, giải phóng một chút.
Giám đốc điều hành tầng ba là một cô gái tầm hai bảy hai tám tuổi rất có khí chất, sắc đẹp không tệ, khuôn mặt hiền dịu xinh đẹp. Cô ta không giống như những người khác, nhân viên phục vụ ở đây đều mặc quần áo, đeo trang sức của dân tộc Dao, còn cô ta mặc một bộ Tây phục vừa vặn, thể hiện rằng thân phận của cô ta ở đây không giống với người khác.
Một nhân viện phục vụ dẫn Hồ Lôi đến bàn làm việc của cô ta, Giám đốc điều hành nhìn dáng vẻ của Hồ Lôi, lập tức cho rằng đây chính là một kẻ có tiền. Vì vậy cô ta liền tươi cười hỏi:
- Tiên sinh anh có muốn mở thẻ vip không? Chỗ chúng tôi có hội viên thường, cũng có hội viên vip. Nếu anh cần, tôi có thể mở thẻ giúp anh.
Hồ Lôi quan sát cô ta, trầm ngâm nói:
- Trước tiên cô hãy giới thiệu một chút, sự khác nhau giữa hội viên vip và hội viên thường.
Hồ Lôi là một dân chơi, thấy sắc đẹp của cô nàng Giám đốc cũng không tệ, giơ tay ra sờ mông cô ta. Ai ngờ cô Giám đốc kia lập tức kéo tay y ra:
- Tiên sinh, đừng như vậy, chỗ chúng tôi là nơi nghiêm túc, xin hãy chú ý đến hình ảnh của anh!
Sắc mặt Hồ Lôi giống như đang chuẩn bị cười lớn:
- Vậy cô nói đi, tôi muốn tìm hiểu một chút về chế độ hội viên ở đây.
Đường Vũ và Lý Trị Quốc thì đã ở trong phòng riêng tắm hơi, y thấy hài lòng cô Giám đốc điều hành này. Cô gái này không tồi, mình sẽ thu phục cô ta.
Giám đốc điều hành giới thiệu:
- Hội viên thường rất đơn giản, chỉ là làm một cái thẻ hội viên, mỗi lần tiêu phí có thể được giảm giá đến 9.5%. Lúc chọn các cô gái, thì phải xem vận may của các anh. Các cô gái ở đây đều có đánh số, hội viên thường chỉ có thể lựa chọn theo số, không được nhìn người thật.
- Còn hội viên vip, không những được giảm giá 8.5%, mà lúc chọn lựa các cô gái, anh có thể tùy ý giáp mặt lựa chọn những cô gái mà mình thích, chỗ chúng tôi gầy béo đẹp xấu đều có cả.
- Còn không phải là hội viên trên danh nghĩa thì hoàn toàn không có bất kì ưu đãi nào, cũng không có quyền lựa chọn gì cả.
Hồ Lôi liếc mắt nhìn rõ gương mặt trắng trẻo của nữ Giám đốc điều hành:
- Tôi không có hứng thú với các cô gái, tối nay cô có rảnh không? Chúng ta ra ngoài ăn khuya đi?
Giám đốc điều hành cười nói:
- Rất xin lỗi, tôi không tiếp khách.
Hồ Lôi lộ ra vẻ quyến rũ:
- Bây giờ tôi chính thức bao em, được không?
Nữ Giám đốc vuốt tóc một chút:
- Vậy còn phải xem tâm trạng của em thế nào đã. Tuy nhiên em hỏi thật anh, có muốn làm thẻ hội viên không, nếu không làm thì em còn phải qua đón khách khác.
Nói xong, cô ta cầm sổ định đi. Ánh mắt Hồ Lôi đặt trên cơ thể quyến rũ kia, gọi cô ta lại.
- Khoan đã!
Nữ Giám đốc dừng lại:
- Muốn làm không?
Trong bãi tắm có quy định, mỗi khi làm một thẻ hội viên, nhân viên quản lý có thể nhận được năm phần trăm hoa hồng. Vì vậy, lúc cô ta nhìn thấy Hồ Lôi cầm ví tiền, vẻ tươi cười trên khuôn mặt càng rõ.
- Thẻ hội viên này làm thế nào?
- Đầu tiên bỏ ra hai mươi ngàn, hơn nữa lần đầu tiên phải tiêu phí hết năm ngàn đồng là có thể trở thành hội viên vip.
Nữ Giám đốc nhìn ví tiền của Hồ Lôi nói.
- Cái gì cơ, giết người à! Một lần bỏ ra hai mươi ngàn?
Hồ Lôi nhìn bộ ngực và khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, hơi nghi ngờ. Bởi vì mẹ Trương Vô Kỵ từng nói, con gái càng xinh đẹp thì lại càng dối trá. Cô gái này bộ dạng cũng không tồi, không biết ngực có phải là giả không?
Nữ Giám đốc nháy mắt:
- Anh cũng có thể cộng gộp lại, lúc anh tiêu phí đạt tới mười nghìn, thì sẽ tự động thăng cấp thành hội viên vip. Nhưng mà tính gộp chi tiêu mười ngàn, so với một lần tiêu phí năm ngàn thì đãi ngộ có thể không giống nhau đâu!
- Tính gộp quá phiền phức, có lẽ nên trực tiếp một chút, anh không thích lôi thôi.
Hồ Lôi rút thẻ tín dụng ra:
- Quẹt thẻ ư?
- Vâng!
- Được rồi, làm ba chiếc!
Hồ Lôi ném chiếc thẻ qua, khí thế đó làm nữ Giám đốc kia ngẩn ra, có vẻ không tin nói:
- Ba chiếc?
- Em không nghe nhầm đâu, chính là ba chiếc.
Hồ Lôi nhắc lại một câu.
Ôi trời ơi, nữ Giám đốc hơi kích động, tiếc là không thể lao đến, ôm Hồ Lôi hôn mấy cái, bày tỏ sự khen thưởng. Ba tấm thẻ vip là sáu mươi ngàn, trích năm phần trăm là ba ngàn. Ba ngàn nhân dân tệ này chính là khoản hoa hồng tối nay của cô ta.
Gặp được thần tài rồi, nữ Giám đốc vội vàng điền vào đơn, dường như sợ Hồ Lôi đổi ý.
Rất nhanh chóng, chữ viết thanh tú, cô ta đã điền xong vào đơn, làm ba thẻ hội viên vip cho Hồ Lôi.
- Tiên sinh, mời ký tên.
Lúc kí tên, tay Hồ Lôi không cẩn thận đã đụng vào phía trên mông của cô ta, hơn nữa còn cố tình sờ soạng một chút. Lúc này, nữ Giám đốc không thay đổi sắc mặt, thậm chí còn cười hì hì:
- Anh thật là thoải mái!
Hồ Lôi nói:
- Có muốn thích hơn không?
Nữ Giám đốc lườm y một cái vô cùng quyến rũ:
- Anh đợi ở đây, em đi lấy thẻ.
Thấy cô ta lắc mông rời đi, Hồ Lôi châm điếu thuốc, cân nhắc xem tối nay nên đối phó với cô ta như thế nào.
Không lâu sau, nữ Giám đốc đã cầm ba tấm thẻ đến, giao thẻ vào tay Hồ Lôi. Hồ Lôi thuận thế liền nắm lấy tay cô ta:
- Nhớ đấy, tối nay không gặp không về.
Y kéo một cái, nữ Giám đốc liền bổ nhào vào lòng y, bộ ngực đầy đặn dính sát vào Hồ Lôi, bị ép chặt đến mức thay đổi hình dạng.
Lúc nữ Giám đốc vùng vẫy, Hồ Lôi khẽ cười:
- Nói cho anh biết, tên em là gì?
- Kim Lan Châu.
- Kim Lan Châu? Tên hay!
Hồ Lôi cười nói:
- Tối nay, không gặp không về.
Nanh vuốt kia, lại nắm chặt lấy bộ ngực một cái, sau đó mới cười một cách gian tà rời đi.