Thoải mái đến, rồi lại mang đầy thành công về với đầy những đặc sản ở thành phố Song Giang. Tần Xuyên nói đùa:
- Năm nay Chủ tịch Ân, cơ bản không cần đi sắm hàng tết rồi.
Trương Nhất Phàm mắng ông ta một câu:
- Từ khi nào anh trở nên để ý như vậy?
Trên thực tế, đừng nói là chức quan như Chủ tịch Ân, cho dù là cấp dưới như lãnh đạo xã hay thị trấn những người đó đón tết cũng không cần dùng đến tiền của bọn họ mua hàng tết? Cần gì chứ, cấp dưới sẽ tự động hiếu kính bọn họ.
Năm ngoái nhóm người Đường Vũ đã đưa đến tặng Trương Nhất Phàm rất nhiều đặc sản. Số còn lại hắn để ở nhà ăn tới một hai tháng sau còn chưa hết.
Những chuyện như vậy Trương Nhất Phàm không lấy gì làm lạ.
Nhìn đến lịch ngày, hôm nay đã là 27 tháng 12 còn hai ngày nữa. Trương Nhất Phàm nhắc:
- Đi thôi, chúng ta đi xem Vương Mộ Tuyết thế nào rồi.
Từ khi Vương Mộ Tuyết nhập viện hắn vẫn chưa đi thăm một lần.
Việc lần trước, nếu không phải có Vương Mộ Tuyết, có lẽ mọi việc cũng không thể giải quyết tốt đẹp đến vậy. Vì thế, Trương Nhất Phàm đã đề nghị cục công an thưởng cho cô ta. Tuy rằng phần thưởng này đối với cô ta cũng không có ý nghĩa gì lớn nhưng chính quyền nhất định phải làm vậy.
Bình thường Trương Nhất Phàm ra ngoài làm việc riêng thường bảo Tần Xuyên cùng đi. Mặc dù, Triệu Vĩ cũng rất hy vọng có thể đi nhưng anh ta vẫn không được Trương Nhất Phàm để mắt tới.
Thường thì lái xe và thư ký là hai người thân tín gần gũi với lãnh đạo nhất. Cho nên Triệu Vĩ và Lão Tống thường lo lắng không yên. Chỉ lo mình sợ mình làm gì không đúng. Luôn cẩn thận phục vụ.
Khi hết giờ làm Trương Nhất Phàm không có thói quen lái xe của cơ quan, hắn đưa chìa khóa xe cho Tần Xuyên:
- Anh lái xe đi!
Đến nhà Vương Phú Nhân hỏi thăm Vương Mộ Tuyết. Nếu đem tiền đến thì cũng không hay nên Trương Nhất Phàm chỉ mua chút thuốc bổ tới.
Đường đường là Bí thư thành ủy và Trưởng ban thư ký đích thân đến nhà. Vương Phú Nhân lập tức đi từ tầng trên xuống đón tiếp. Khi vừa nhìn thấy hai người tay của ông taông ta trở nên run rẩy. Lúc này ông ta không còn là con người tự cao tự đại, không còn tự cho mình là người giàu có như trước kia . Đặc biệt từ khi Vương Mộ Tuyết xảy ra chuyện Vương Phú Nhân trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Hơn nữa hợp tác với Hà Tiêu Tiêu, ông ta đứng trước bí thư thành ủy trở lên ngoan ngoãn.
Bí thư Trương và Trưởng ban thư ký đích thân tới nhà, Vương Phú Nhân lập tức hướng lên lầu căn dặn:
- Thúy Liên, mau gọi Mộ Tuyết đậy Bí thư Trương và Trưởng ban thư ký Tần tới thăm nó.
Đây là ngôi biệt thự của Vương Phú Nhân, tầng một là phòng khách rất lớn. Những người bình thường tới thì sẽ được đón tiếp tại phòng khách này.
Vương Phú Nhân mời hai người lên tầng hai. Vương Mộ Tuyết thích có thế giới riêng nên một mình một ở tầng ba. Kể từ sau khi xuất viện, Vương Mộ Tuyết chưa từng ra ngoài đi lại.
Hai mẹ con đang ngồi nói chuyện thì đột nhiên nghe tiếng của Bí thư Trương và Trưởng thư ký Tần, Lư Thúy Liên còn tưởng mình nghe nhầm. Ngó ra vừa nhìn lập tức giật bắn người. Mẹ ơi! Bí thư Trương quả nhiên đích thân tới đây thật.
Làm mẹ, bà đột nhiên nghĩ trong lòng có khi nào Bí thư Trương đã để mắt tới Mộ Tuyết? Bẩm sinh người phụ nữ vẫn thích tưởng tượng, một chút cũng không giả. Bà ấy nhìn tuổi của Trương Nhất Phàm nghĩ rằng hắn thuộc loại đàn ông yêu cầu cao hoặc cũng có thể là hắn còn không có ý định kết hôn.
- Mộ Tuyết, mau ra xem ai đến thăm con kìa?
Lư Thúy Vân vội kéo con xuống lầu.
- Mẹ, mẹ làm gì vậy?
Vương Mộ Tuyết bĩu môi. Phát hiện Trương Nhất Phàm đang ngồi ở phòng khách liền không nói thêm lời nào cùng mẹ ra phòng khách, lên tiếng chào Bí thư Trương và Trưởng ban thư ký Tần.
Trương Nhất Phàm khi nhìn thấy sắc mặt cô ta đã khá lên nhiều liền hỏi:
- Tiểu Tuyết, cô thấy sao rồi? phục hồi tốt chứ?
Vương Mộ Tuyết gương mặt có chút ửng hồng.
- Cám ơn Bí thư Trương đã quan tâm, tôi về cơ bản đã bình phục trở lại.
Không ai ngờ vừa nói dứt câu thì một trận ho khan dữ dội kéo đến.
- Khụ khụ
Lư Thúy Liên căng thẳng hẳn lên:
- Mộ Tuyết, Mộ Tuyết.
- Mẹ, con không sao!
Vương Mộ Tuyết sắc mặt tái nhợt xua xua tay.
Trương Nhất Phàm và Tần Xuyên có chút ngần ngại:
- Tốt hơn cô nên lên nghỉ ngơi đi, chúng tôi ngồi một chút rồi sẽ đi ngay.
Lư Thúy Vân lập tức đỡ lấy con gái:
- Bí thư Trương, Trưởng ban thư ký Tần, xin lỗi nhé, thực xin lỗi.
Sau đó vội vàng dìu con gái lên lầu.
- Mẹ, mẹ ra ngoài đi, con muốn ngủ một chút!
Vương Mộ Tuyết buồn bã nói với bộ dạng tiều tụy, không thoải mái.
Lư Thúy Vân lập tức khép cửa lại.
- Vậy con ngủ ngon nhé!
Đợi Lư Thúy Vân ra khỏi Vương Mộ Tuyết liền ngồi dậy, ôm mặt cười khanh khách. Lát nữa Trương Nhất Phàm khẳng định sẽ áy náy muốn chết!
Thực tế, khi Trương Nhất Phàm nhìn thấy bộ dạng của Vương Mộ Tuyết cũng rất áy náy. Hắn để lại một tấm danh thiếp.
- Chủ tịch hội đồng quản trị Vương, số điện thoại trên tấm danh thiếp có thể gọi 24/24. Nếu ông có cần gì thì có thể gọi cho số điện thoại đó. Cho dù là trong dịp tết cũng có thể đem tiểu Tuyết đi khám. Ở đó tôi có mấy người bạn quen.
Vương Phú Nhân cầm lấy danh thiếp, một lòng cảm tạ Trương Nhất Phàm.
Đi ra từ ngôi biệt thự nhà họ Vương, ngồi trên xe Trương Nhất Phàm nói với Tần Xuyên:
- Nếu Vương Mộ Tuyết có điều gì đột ngột xảy ra nhớ là phải gọi điện thông báo cho tôi.
Tần Xuyên gật đầu:
- Tôi sẽ thường xuyên quan tâm cô ấy.
Khi Vương Mộ Tuyết bị thương, Tần Xuyên không trực tiếp ở hiện trường chứng kiến nhưng cũng được nghe kể lại toàn bộ sự việc. Trong thời khắc mấu chốt Vương Mộ Tuyết có một hành động dũng cảm. Bảo vệ Trương Nhất Phàm, hy sinh bản thân mình để bảo vệ sự ổn định của đại cục.
Nếu lúc đó, hai người lên xe của bọn cướp thì kết cục đã không như vậy. Một người con gái, có thể thực hiện hành động dũng cảm như vậy có thể thấy Vương Mộ Tuyết cũng không đơn giản.
Đổi lại là một người bình thường chưa chắc đã dám làm vậy. Đó là việc phải đánh đổi lấy cả tính mạng.
Trời hơi lạnh, dường như bất cứ lúc nào tuyết cũng có thể rơi.
Tần Xuyên khi đưa Trương Nhất Phàm về khách sạn thì phát hiện có một người đứng trước cổng.
Kia có phải Thu Phi Tuyết?
Trương Nhất Phàm ra hiệu cho dừng xe lại.
- Cậu về trước đi! Tôi đã tới nơi rồi.
Tần Xuyên dừng xe lại, thấy Trương Nhất Phàm lại gần Thu Phi Tuyết rồi mới quay đầu xe biến mất trong đêm gió lạnh.
- Bí Thư Trương! Cuối cùng anh cũng quay về rồi.
Thu Phi Tuyết quá lạnh không ngừng xoa tay, Trương Nhất Phàm nói:
- Vào trong đi!
Hai người vào bên trong, mở điều hòa lên. Trương Nhất Phàm cởi áo khoác ngoài và nói với Thu Phi Tuyết:
- Cô đi làm rồi đúng không?
Thu Phi Tuyết cúi đầu không nói gì. Không hiểu tại sao khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm cô ta không kìm được nước mắt mình. Trương Nhất Phàm vừa treo xong áo khoác còn chưa kịp quay người lại thì Thu Phi Tuyết đã chạy tới nức nở ôm chầm lấy hắn.
- Cô làm sao vậy?
Trương Nhất Phàm bị hành động khó hiểu của Thu Phi Tuyết làm cho sợ thót người, muốn quay người lại thì phát hiện đã bị Thu Phi Tuyết ôm chặt tới mức không cựa quậy được.
Chỉ có thể vỗ vỗ vai của cô ta:
- Có chuyện gì cô hãy nói cho tôi biết đi, đừng khóc nữa mà.
Thu Phi Tuyết cũng đã mười chín, đang trong thời kỳ dậy thì. Cứ ra sức ôm hắn. Tuy là Trương Nhất Phàm không có ý nghĩ mờ ám nhưng vẫn luôn có cảm giác bất an.
Hắn khuyên vài câu Thu Phi Tuyết mới thôi nỉ non, trở ra ngồi lên sô pha.
- Bí thư Trương, em đến cáo biệt anh
Cô ta ngẩng đầu lên đôi mắt đẫm lệ.
- Cô không đi làm nữa sao? Bố cô đâu?
- Bố em không cần em nữa, mẹ em cũng không trở về ngôi nhà đó nữa, thế nên em muốn rời xa thành phố này, rời xa nơi đau thương này.
Thu Phi Tuyết nức nở nói.
Hai người nhà họ Thu đã xảy ra chuyện, Chính quyền đã bồi thường mấy vạn tệ. Thu Văn Chương bị mấy tên cướp bắn cho một phát đến giờ vẫn còn phải chống gậy ba-toong.
Lần trước người của Cục công an giúp gã giải quyết chuyện bên kia. Vụ đánh bạc lần trước đã được giải quyết. Hơn nữa cũng đã tiến hành ý tưởng giáo dục cho ông ta. Không ngờ người này tư chất khó sửa. Khẳng định lại gây ra chuyện gì đó rồi.
Ôi! Trương Nhất Phàm âm thầm thở dài một tiếng. Người đàn ông nếu không lấy được người vợ tốt thì sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời. Thu Văn Chương chính vì đã bị thất bại trong chuyện tình cảm nên mới biến thành người như hiện nay. Một gia đình đầm ấm như vậy mà tự nhiên lại mỗi người một nơi.
- Rời khỏi nơi này, thì cô có thể đi đâu?
Trương Nhất Phàm đứng dậy đi pha trà, Thu Phi Tuyết lập tức đứng dậy:
- Bí Thư Trương, để đó em làm cho!
Thu Phi Tuyết không có nhiều người thân, hiện nay ông bà nội đều đã không còn. Còn bố nhưng cũng không khác gì đã chết. Cô ta lại có người mẹ Hồ ly tinh lẳng lơ ngày ngày vẫn ở cùng Lư Khoái Phi làm như ra những chuyện không chấp nhận được.
Ngược lại, Yến Yến lại muốn đón Thu Phi Tuyết về chỗ cô ta nhưng Thu Phi Tuyết lại không chịu. Rót chà xong, Thu Phi Tuyết trả lời:
- Em cũng không biết nữa, có lẽ sẽ đi làm thuê ở tỉnh Quảng! Bí thư Trương, em xin lỗi sau này không thể giặt quần áo, đưa cơm cho anh nữa rồi.
Thu Phi Tuyết cúi đầu gương mặt hiện rõ vẻ áy náy.
Trương Nhất Phàm phát hiện đôi mắt cô lại đong đầy nước mắt, nghĩ đến thân thế bi thương của Thu Phi Tuyết hắn không khỏi thở dài:
- Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với giám đốc khách sạn, cô hãy tiếp tục ở lại đây làm việc !
Sắp xếp như thế, đáng ra sẽ là kết quả tốt nhất. Hơn nữa có hắn đứng phía sau sẽ không có ai dám ức hiếp cô ta. Nhưng Thu Phi Tuyết liền lắc đầu.
- Không được đâu, nếu em không rời khỏi nơi này. Bố em sẽ bắt em lấy chồng, sẽ gả em cho con trai của Trưởng thôn.
- Lẽ nào lại như vậy.
Trương Nhất Phàm tức gận mắng một câu.
Tên Thu Văn Chương cũng thật khốn khiếp. Nhớ lại lần trước ở cổng khách sạn ông ta tỏ ra hèn yếu Trương Nhất Phàm mới thương hại. Thu Phi Tuyết mới bao nhiêu tuổi chứ? Mười chín tuổi, rất nhiều bạn cùng tuổi vẫn còn đang đi học. Ông ta lại muốn gả chồng cho con gái. Phí cho việc trước kia ông ta còn là thầy giáo.
Thật quá đáng!
Một người đang có cuộc sống tốt là vậy lại sa đọa đến mức này! Ôi
Trương Nhất Phàm thở dài, nhìn Thu Phi Tuyết đang khóc như mưa. Người con gái này nói thế nào cũng đã phục vụ mình hơn một tháng, lẽ nào thấy chết mà không cứu?
Chỉ có điều những việc riêng của gia đình như thế này hắn cùng không tiện can thiệp. Thu Văn Chương hiện nay lòng như đã chết. Mỗi ngày không phải đến quán rượu thì là sòng bạc. Con người của ông ta hiện nay cho dù có khuyên bảo như thế nào thì cũng không thể làm lên trò chống gì?
Cách tốt nhất là để Thu Phi Tuyết tạm thời rời khỏi ngôi nhà đó. Nhưng có thể đưa cô ta đi đâu bây giờ? Trương Nhất Phàm đột nhiên nghĩ đến Đổng Tiểu Phàm nói bảo mẫu ở nhà mới xin thôi việc.
Giờ Liễu Hồng mỗi ngày đi làm về đều phải đến giúp đỡ cô ta.
Dựa vào điều kiện tốt như gia đình Đổng Tiểu Phàm bảo mẫu sao có thể tự động xin thôi việc? Chắc chắn là do Đổng Tiểu Phàm không hài lòng với người ta. Trương Nhất Phàm nhìn sang chỗ Thu Phi Tuyết. Nếu tạm thời đưa cô ấy về giúp việc nhà cho Đổng Tiểu Phàm? Rồi sẽ sắp xếp công việc khác cho cô ấy sau.