Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng đến với Đằng Phi có hai người.

Một nam một nữ, họ nhìn Trương Nhất Phàm, tỏ ra rất xúc động.

- Anh Trương.

Có thể gọi thân thiết như vậy cũng không có mấy người, hơn nữa tuyệt đối không phải là người trong quan trường. Đôi nam nữ này trên dưới hai lăm tuổi, người nữ trẻ hơn một chút, tướng mạo rất đẹp.

Tuy nhiên, trên khuôn mặt của cô luôn phảng phất một nỗi buồn.

Xem ra nỗi buồn lâu ngày, lắng đọng trên khuôn mặt, cảm giác như không thể xóa mờ đi được.

Đã lâu không gặp hai người, không ngờ lại có thể gặp lại ở đây, Trương Nhất Phàm lập tức nói:
- Mời ngồi, cùng ăn cơm nào!

Họ cũng không khách sáo, kéo tay bạn gái đến ngồi đối diện với Trương Nhất Phàm, người con gái ấy khi ngồi xuống cũng có vẻ bất an, làm người ta cảm giác như cô đang lo lắng chuyện gì. Trương Nhất Phàm có thể nhìn thấu, cô ấy vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng.

Xảy ra việc này, đừng nói một cô gái yếu ớt, nếu đổi lại là người khác, có lẽ cũng sẽ giống như vậy thôi. Không đòi sống đòi chết, cô còn có thể đối diện với hiện tại, đối diện với cuộc sống, đã là rất khó kiếm.

Có đôi khi, sống cũng thực sự cần có dũng khí.

Đương nhiên, cũng có một vài người, dứt khoát bứt phá, bước sang một con đường khác.

Thay đổi vận mệnh con người, có nhiều sự gặp gỡ, xảy ra sự việc này, còn có thể tiếp tục trở về cuộc sống trước đây, đây không thể không nói là sự dũng cảm, Trương Nhất Phàm nhìn ánh mắt của cô và gật đầu.

- Sao hai người lại ở đây?

- Đúng lúc qua đường gặp phải Bí thư Đằng. ông ấy nói có anh ở đây, chúng em mới vào thăm, anh và chị dâu là ân nhân của chúng em.

Trương Nhất Phàm nóng mặt lên, rất nhanh, hắn nhìn thấy trên khuôn mặt hai người phát hiện ra một điều:
- Có phải hai người muốn đi xa?

Nghe được lời này của Trương Nhất Phàm, họ đều rất kinh ngạc, chưa nói ra mà hắn đã nhìn thấy được .

Trên mặt cô gái hiện lên vẻ hoảng hốt, vốn dĩ cô không muốn cùng bạn trai tới đây, chỉ có điều anh ta nói, đã gặp rồi thì trước khi đi, ít nhất cũng phải nói một hai lời với ân nhân, có thể hai người sẽ không trở lại nữa. Đến một nơi không ai quen biết, sống cuộc sống vô ưu vô lo.

Nghe bạn trai nói, cô cũng cảm thấy có lý, nếu không có vợ chồng Trương Nhất Phàm, họ làm sao có thể thoát khỏi khốn cảnh? Vì thế cô mang chút lo lắng cùng anh đến đây.

Khi gặp ánh mắt của Trương Nhất Phàm cô liền không tự chủ được mà cúi đầu.

Tuy rằng bị Trương Nhất Phàm nhìn thấu, bạn trai cô vẫn kiên định chối bỏ:
- Không, không, không có, chúng em chỉ là đi qua nơi này.

Nếu người ta không chịu nói ra sự thật, Trương Nhất Phàm cũng không muốn nói thẳng, nhưng cũng đoán được, hai người nhất định trở về nhà, xảy ra chuyện không vui.

Vì thế, hắn gọi Đằng Phi:
- Đằng Phi, rót rượu, hôm nay chúng ta phải uống một trận.

Đằng Phi cao hứng nói:
- Được rồi! Tôi rót rượu!

Hắn đặt ly rượu xuống, rót đầy ba ly.

Là loại rượu trắng, độ mạnh.

Trong phòng riêng Đằng Phi mở một chai rượu, rót đầy vào ly.

Trương Nhất Phàm cầm một ly lên:
- Nếu mọi người đã gọi tôi một tiếng đại ca, tôi xin lấy ly rượu này tiễn mọi người lên đường.

Hắn biết rõ nỗi lòng của hai người họ, chỉ có cao chạy xa bay mới là thượng sách.

Có thể khiến một người xa quê hương, nhất định có lý do bất đắc dĩ. Trương Nhất Phàm tin rằng trong hoàn cảnh của họ, ở lại là điều rất khó khăn. Hắn chỉ biết thở dài trong lòng!

Hai người bỗng chột dạ, vội đứng dậy:
- Để cho đại ca đường đường là Bí thư thành phố kính rượu mình, thật không dám nhận, để chúng em mời anh mới phải!

Trương Nhất Phàm nói:
- Đừng nói lời khách sáo nữa, uống hết ly rượu này chúc các ngươi ước gì được nấy, mọi việc thuận lợi.

Sau đó, ba người cụng ly, một hơi uống cạn.

Cô gái tinh thần trở nên vui vẻ, cũng nâng ly cùng uống.

Chẳng qua chỉ là một ly rượu mạnh, mà mặt cô ấy đã đỏ như gấc, không biết là do rượu hay là do cô vốn dĩ đang ngại ngùng, xấu hổ. Ly rượu này thật đúng lúc, che giấu được sự xấu hổ trên mặt cô.

Hai người uống xong chén rượu này, lập tức đứng dậy, Trương Nhất Phàm nói với chàng trai một câu:
- Tấm gương tốt, cậu xứng đáng là thằng đàn ông! Tôi thích tính cách này của câu. Nhanh nhẹn hoạt bát!

Cậu ta đỏ mặt, cầm tay bạn gái, rồi đột nhiên quỳ xuống lạy Trương Nhất Phàm một lạy.

- Này, các người làm gì vậy?

Hai người cúi đầu, làm chị em Liễu Hải cũng bối rối,Trương Nhất Phàm ngồi cách một cái bàn, cũng không tiện đỡ dậy.

Hai người nói:
- Anh Trương, nhận cho em một lạy, chúng em sẽ không bao giờ quên đại ân đại đức của anh và chị dâu, cáo biệt!

Nói xong, cậu ta liền đứng lên, cầm tay bạn gái chạy đi, Trương Nhất Phàm vội vàng hét to:
- Từ từ đã.

Hai người quay đầu lại:
- Anh, còn việc gì không?

Trương Nhất Phàm nói:
- Ra khỏi nhà, hai người đã có tiền phòng thân chưa?

Hai người họ lặng đi một lát, nét mặt hơi chùng xuống. Người nam nói:
- Tiền đi đường thì có rồi. Qua bên đó tụi em sẽ kiếm tiền. Hai người nuôi nhau không khó!

Trương Nhất Phàm giơ tay ra, Đằng Phi lập tức đưa ví tiền tới. Lấy từ trong túi một cái thẻ:
- Tiền là sự can đảm của người anh hùng, rời khỏi nhà, cốt yếu là có ý chí, làm người cần có ý chí, hai người có thể đi kiếm tiền nhưng tuyệt đối không được để bị ức hiếp. Trong tấm thẻ này có ít tiền, lấy mà dùng. Mật mã là sáu số đuôi của số điện thoại của tôi.

- Cái này...

Hai người còn đang do dự, Trương Nhất Phàm vội xua tay:
- Đi đi, đừng lề mề nữa. Tôi không tiễn nữa nhé.

Người nam gật đầu một cách kiên định:
- Cảm ơn ân đức của anh.

Cô gái từ đầu đến cuối rất ít nói chuyện, chỉ cắn môi, thấy Trương Nhất Phàm tốt đến như vậy, cô suýt chút nữa thì khóc. Nghẹn ngào nói:
- Anh Trương, chúng em một đời không quên ơn của anh.

Trương Nhất Phàm vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Thuận buồm xuôi gió!

Lúc này họ mới gật đầu và ra khỏi phòng.

Không khí vốn vui vẻ, đột nhiên trở nên trầm lắng, ba người đều có suy nghĩ riêng của mình, hai người đó tại sao lại phải bỏ đi trong đêm. Xem ra, hình như là muốn xuất ngoại.

Rốt cuộc giữa Trương Nhất Phàm và hai người họ đã xảy ra chuyện gì, mà làm cho họ phải cảm ơn lên cảm ơn xuống, ba người đều không biết.

Liễu Hồng mơ hồ đoán được một phần thân phận của họ, nhưng cô không dám hỏi nhiều.

Khi ăn cơm, bốn người ngồi trong phòng riêng, ai nấy đều cảm thấy thật nặng nề.

Trương Nhất Phàm nhìn ba người:
- Mọi người làm sao vậy?

Ba người vẻ mặt mù mờ, lắc đầu

Đợi ăn cơm xong, Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ nói:
- Liễu Hải, bây giờ cậu lái xe đi về hướng sân bay.

Trương Nhất Phàm cũng không có dặn dò chuyện gì, Liễu Hải lại đứng lên, gật đầu nói:
- Được!
Sau đó, lấy chìa khóa đi.

Đằng Phi không hiểu, lại không dám hỏi, nhìn Liễu Hải đi ra ngoài, lão liền nói:
- Bí thư Trương, tôi đi cùng Liễu cục nhé?

Trương Nhất Phàm nhìn Đằng Phi, gật đầu:
- Đằng Phi đi tập luyện một chút cũng tốt.
Tám giờ rồi, Trương Nhất Phàm đứng lên, kẹp ví tiền vào nách:
- Chúng ta đi thôi.

Liễu Hồng đi theo sau hắn, họ đi vào thang máy.

Thang máy không có người, Liễu Hồng kìm không được bèn hỏi:
- Cái thẻ lúc nãy có bao nhiêu tiền? Đủ không? Nếu không đủ, tôi còn một ít này.

Trương Nhất Phàm mỉm cười:
- Đủ, năm trăm ngàn tệ đủ cho họ đi ngao du một vòng thế giới. Chỉ tiếc họ có thể sẽ không thoát khỏi thành phố này.

Liễu Hồng giật mình:
- Tại sao vậy?

Trương Nhất Phàm nói:
- Có người không dễ dàng để họ rời khỏi đây. Để mà xem! Đợi Liễu Hải trở về sẽ biết.

Quả nhiên, Liễu Hải và Đằng Phi lái xe đến sân bay.

Đằng Phi có chút khó hiểu nên hỏi:
- Liễu cục, chúng ta đi sân bay làm gì?

Liễu Hải không trả lời, chỉ nói:
- Lát nữa nếu xảy ra chuyện, anh cứ ở trong xe, đừng chạy lung tung!

Đằng Phi càng lấy làm khó hiểu, từ sau khi hai người họ gặp Bí thư Trương, không khí dường như trở nên nặng nề, đến giờ vẫn chưa định thần.

Đằng Phi vò đầu bứt tai:
- Hẳn là tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Trong bóng tối của phần đường ở sân bay, có một vài chiếc xe đang đậu ở đó.

Một người đàn ông tướng mạo hung ác, một cách hung hăng nói với mấy tên phía sau:
- Mở to mắt lên, đợi chúng xuất hiện, lập tức đưa thằng ôn đó đi, không cần làm nó bị thương, còn đứa con gái cho chúng bay xử lý. Làm sạch sẽ, đừng để lại dấu vết! Nếu nó biết mặt, chúng bay có thể không giết thì đừng giết. Để bán nó ra nước ngoài cũng được khá tiền.

- Dạ biết rồi thưa đại ca!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK