Kiểu này thì khổ Tống Hạo Thiên rồi. Tửu lượng gã ta rất khá. Trương Nhất Phàm uống một ly hắn phải uống hai ly mới được, không thì không thể say nổi.
Say không nổi thì làm thế nào?
Làm đồ đểu.
Tên này thật thâm độc.
Tống Hạo Thiên trong lòng thầm kêu khổ nhưng để không thành đồ đểu thì phải nghĩ ra cách làm cho mình say mới được. Giờ rút cuộc gã đã biết cái gọi là gậy ông đập lưng ông là như thế nào rồi.
Trương Nhất Phàm rất thẳng thắn nâng ly rượu đầy lên nói:
- Ba vị Bí thư, bữa tiệc nghêng đón Bí thư Tống đến tỉnh Hồ Nam tôi không có mặt, nên bị phạt rượu là đúng. Tôi kính ba vị một ly trước, sau đó phạt tiếp. Bí thư Lý, chú là bề trên, cháu kính chú trước
- Ai
Tống Hạo Thiên đang định nói buổi tiệc đón tôi mà anh kính ba người là có ý gì
Nhưng lời vẫn chưa được nói ra thì rượu trong ly của Trương Nhất Phàm đã cạn rồi.
Lý Thiên Trụ mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ hai tên tiểu tử các cậu thích chơi thế nào thì chơi, tôi chỉ nhấp môi chút thôi.
Trương Nhất Phàm cũng không quan tâm đến bọn họ, lại rót thêm ly nữa nói với Tống Hạo Thiên:
- Bí thư Tống, mọi người đều là thanh niên, cũng không cần phải đa lễ, nhưng tôi là người coi trọng nghĩa khí. Rất thích cái khí phách vừa rồi của Bí thư Tống, đàn ông mà, coi trọng cái khí phách. Vừa rồi anh nói đúng. Buổi tiệc đón anh, về lý mà nói tôi phải có mặt, nên tôi chịu phạt, phạt ba ly, mọi người không cần can tôi.
Sau đó hắn ngửa cổ lên, lại thêm một ly nữa. Một ly tầm hai, ba lạng hai ly cũng tầm nửa lít rồi, lại thêm vừa uống một ly nhỏ lúc nãy nữa, rượu trong tay Trương Nhất Phàm cũng đi hết hơn nửa rồi.
Phòng này là phòng phục vụ đặc biệt, bốn phục vụ rất đẹp trai trên tay mỗi người cầm một chai rượu rót cho từng người. Trương Nhất Phàm không để ý nhiều thế, chẳng phải là say sao, Tống Hạo Thiên nhà ngươi ỷ vào tửu lượng khá, được thôi.
Hắn nâng ly thứ hai lên:
- Bí thư Tống, đàn ông con trai một khi đã nói ra thì phải giữ lời. Tôi tình nguyện chịu phạt. Nếu anh thấy Trương Nhất Phàm tôi không đủ thẳng thắn, vậy tôi sẽ uống thêm ba ly nữa, dù sao thì tối nay cũng phải chơi hết mình.
Đến lúc Trương Nhất Phàm uống xong ba ly này thì cơ bản là đã hết một chai Mao Đài Phi Thiên.
Tống Hạo Thiên mới uống được hai ly, Trương Nhất Phàm đã cảm thấy mình uống đủ rồi, đến ngưỡng say rồi. Uống hết nửa lít rượu trắng bụng đang cồn cào lên.
Hắn liền ăn vài miếng. Trương Nhất Phàm nói:
- Bí thư Tống, anh thấy thành ý như vậy đã được chưa? Chỉ cần anh nói chưa được tôi sẽ uống thêm ba ly nữa, tuyệt đối không nói hai lời.
Tống Hạo Thiên đang phiền muộn, rầu rĩ. Thế này làm sao được. Mày tự mình uống say để tao thành đồ đểu. Ông mày còn lâu mới ngu thế nhé. Gã nhìn Trương Nhất Phàm rồi lại nhìn sang Lý Hồng.
Gượng ép nói:
- Không ngờ tửu lượng của Chủ tịch Nhất Phàm lại khá thế. Tôi phục rồi, nhưng rượu này không thể cứ uống như vậy mãi được. Tiếp theo chúng ta có lẽ là nên đi ngâm suối nước nóng cùng Bí thư Lý nhỉ? Suối nước nóng bên Hưu Nhàn sơn trang khá tuyệt, trước kia tôi đã đi vài lần rồi.
Tống Hạo Thiên thấy Trương Nhất Phàm vẫn còn tỉnh táo, chưa say, trong lòng nghĩ thôi tha cho hắn vậy. Dù sao mọi người đều không say, chẳng ai là đồ đểu cả, ngược lại Trương Nhất Phàm thiệt thòi tí, tự mình uống hẳn một chai.
Nếu vậy thật thì oan quá.
Lý Hồng biết Tống Hạo Thiên định đánh bài chuồn, để Trương Nhất Phàm tự mình làm trò cười cho thiên hạ. Cô liền nói:
- Tắm nước nóng thì thôi, tôi xin kiếu. Muốn đi thì mọi người đi đi.
Có một người rút lui đương nhiên là những người khác cũng không đi. Lý Thiên Trụ có muốn đi tắm nước nóng cũng không đi cùng với đám vãi bối này, ông ta dù sao cũng là nhân vật số một lại là bề trên, cần phải giữ cái uy nghiêm của mình.
Ông liền ho một tiếng:
- Dù sao cũng cần phải chú ý hình tượng chút.
Cũng đúng. Giờ Lý Thiên Trụ trong cuộc họp ra sức nhấn mạnh nghiêm cấm việc dùng tiền công đi nhậu nhẹt, đi du lịch, cần phải dùng tiền vào chỗ thực sự cần, phải làm việc cho dân. Trường hợp cá nhân như hôm nay mặc dù là do Tống Hạo Thiên mời nhưng sợ rằng nếu có người nhìn thấy tự dưng sẽ nghĩ này nghĩ nọ.
Đường đường là nhân vật số một mà không làm gương thì còn kêu gọi gì trong cuộc họp chứ?
Tống Hạo Thiên đành cười ngượng ngùng.
Lý Hồng nhìn đồng hồ:
- Ôi dào, hai người nhanh lên chút đi, cho hai người nửa tiếng nữa. Ai không say người ấy là đồ đểu. Là các anh tự nói, tôi và Bí thư Lý làm trọng tài.
Đòn này của Lý Hồng đánh quá chuẩn làm mặt Tống Hạo Thiên lúc đỏ lự lúc lại trắng bệch.
Lý Thiên Trụ cười:
- Cháu không nên hùa theo chúng. Nhất Phàm sắp không xong rồi.
Trương Nhất Phàm ngẩng đầu lên:
- Ôi dào, Bí thư Lý lại xem thường tôi rồi. Tôi đây đã làm chọn đạo của chủ nhà, uống hết một chai rồi. Bí thư Tống vẫn án binh bất động đấy chứ?
Lý Thiên Trụ thấy Trương Nhất Phàm đúng là say rồi, liền nói với Tống Hạo Thiên:
- Cậu phải theo kịp bước đi chứ sao lại thành phần tử lạc hậu thế này?
Trương Nhất Phàm nhân cơ hội này nâng ly lên:
- Nào, Bí thư Tống, tôi nói lời giữ lời, uống với anh không say không về. Chúng ta không thể nuốt lời được.
Vế còn lại hắn không nói nhưng tin rằng Tống Hạo Thiên nhớ rất rõ, tuy nhiên Trương Nhất Phàm thực sự đã cảm thấy say rồi, Tống Hạo Thiên đành chơ mặt ra uống tiếp.
Trương Nhất Phàm uống một ngụm nhỏ, gã uống hơn nửa ly, so tài uống rượu với người ta đã không còn là việc mới mẻ gì nữa nhưng so xem ai say trước thì với Tống Hạo Thiên đây là lần đầu.
Trương Nhất Phàm đã say rồi, từ biểu hiện của hắn có thể thấy rõ điều ấy. Tống Hạo Thiên mới uống được nửa non, Trương Nhất Phàm lại một mực bảo phải uống với hắn đến cùng, cuối cùng thì thành Tống Hạo Thiên một mình biểu diễn.
Gã cũng rất muốn giả vờ say nhưng tửu lượng của hắn khá, uống nửa chai vẫn còn rất tỉnh táo.
Lý Hồng nói:
- Cũng đến giờ rồi. Chúng ta về thôi.
Tống Hạo Thiên buồn bực, mình uống nửa chai này đúng là oan uổng. Nhưng Lý Hồng đòi về, gã cũng chẳng còn cách nào cả. Vừa hay Lý Thiên Trụ cũng có điện thoại. Ông ta nghe xong liền bảo:
- Nếu mọi người đã tàm tạm rồi thì về thôi.
Gã nhìn Trương Nhất Phàm:
- Cần phái người đưa cậu về không?
Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu nói:
- Tôi không say, mọi người về đi. Tôi nằm đây một lát, lái xe đến ngay ý mà.
Lý Thiên Trụ và Lý Hồng rời khỏi phòng. Trương Tuyết Phong và Đằng Phi mới lén chạy vào, đỡ Trương Nhất Phàm về.
Vì Trương Nhất Phàm uống say, Trương Tuyết Phong không dám đưa hắn về nhà nên gọi điện cho Liễu Hồng bảo:
- Chị Liễu, ông chủ uống say quá.
Liễu Hồng nghe nói Trương Nhất Phàm uống say, liền bảo Trương Tuyết Phong đỡ hắn lên.
Đặt Trương Nhất Phàm lên sô pha nhà Liễu Hồng, cô lấy chăn đắp cho hắn rồi bảo:
- Hai người về đi. Ở đây giao cho tôi là được.
Trương Tuyết Phong và Đằng Phi lúc này mới vào thang máy.
Lúc Liễu Hồng lau mặt cho hắn, hắn liền tỉnh lại, nhìn thấy Liễu Hồng đang cúi xuống dùng khăn lau mặt cho mình. Trước ngực để lộ ra nét xuân thì và đường rãnh khá sâu liền lập tức khơi dậy dục vọng được giữ kín trong sâu thẳm trái tim hắn.
Từ sau khi Tống Hạo Thiên đến đây, thời gian này hắn không có hẹn hò gì được với Lý Hồng, hơn nữa ở Song Giang lâu thế, giờ lại nhìn thấy người phụ nữ của mình hiển hiện trước mặt, tự nhiên hắn không khống chế được mình nên có chút kích động.
Giơ tay ra ôm, Liễu Hồng đứng không vững nên cả người ngã đè lên hắn.
Cảm nhận được phần đàn ông của hắn cương cứng lên. Mặt Liễu Hồng đỏ dựng:
- Uống nhiều rượu thế này cũng không sợ hại người à?
Trương Nhất Phàm cười bất đắc dĩ:
- Gặp phải đối thủ mà, chẳng còn cách nào khác.
Nói xong, tay hắn từ eo Liễu Hồng từ từ chạy lên trên.