Mà Trương Nhất Phàm cũng hẹn Vương Phú Nhân, cùng đi ăn tối.
Vương Phú Nhân đưa con gái Vương Mộ Tuyết đến dự bữa tối.
Đi ăn tối cùng Emi, đương nhiên không thể ăn đồ ăn Trung Quốc, cô vẫn thích cơm Tây. Mà Vương Phú Nhân tuy là người tao nhã, nhưng với bữa cơm Tây này cũng phải hao tâm tổn trí.
Bọn người phương Tây này, dùng đũa không phải tốt hơn sao? Cần gì phải dùng dao, lại còn cả nĩa, thật là nhiễu sự! May mà có Vương Mộ Tuyết ở bên cạnh, ông ta mới không bị xấu hổ.
Dù sao đây cũng là trong nhà hàng, Vương Mộ Tuyết làm như thế nào, ông ta cũng làm theo như vậy.
Emi nhìn bộ dạng vụng về của ông ta, thân thiện đề nghị:
- Ông Vương, ngài có thể dùng đũa, không cần phải tự làm mình khó chịu.
Vương Phú Nhân ha hả cười, nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Thế thì tôi không khách khí nữa, thất lễ, thất lễ, tiểu thư Emi!
Lúc Emi cười rộ lên , rất có vẻ phong tình. Cô đến Trung Quốc không phải mới một hai ngày, đã gặp không ít người Trung Quốc ăn cơm Tây, thật sự cũng có cả cán bộ nhà nước, quả thực đối với bọn họ mà nói, ăn cơm Tây chính là một sự tra tấn.
Tuy nhiên, sự thẳng thắn của Vương Phú Nhân đã khiến Emi có thiện cảm. Trong mắt cô, Vương Phú Nhân liền trở thành một người chủ xí nghiệp đúng chất Trung Quốc. Tuy nhiên, đằng sau chữ đúng chất Trung Quốc còn được thêm hai chữ - nông dân.
Trương Nhất Phàm không phải mời Emi đến ăn tối, mà mời cô đến giúp đỡ. Vương Phú Nhân quyết định đầu tư vào một kế hoạch sản xuất mới, nếu không có Emi giúp đỡ, kế hoạch này của y sẽ bị thả nổi. Mà tập đoàn Âu Phil còn có xí nghiệp chuyên sản xuất thiết bị y tế cao cấp.
Emi xem qua bản kế hoạch của Vương Phú Nhân, phân tích qua triển vọng của công ty, sản xuất thiết bị y tế cao cấp ở Trung Quốc đương nhiên triển vọng không tồi, nhưng mấy thứ này có liên quan đến vấn đề hàng rào kĩ thuật, Emi cũng không đồng ý ngay lập tức.
Tại những nước phát triển ở phương Tây, xuất khẩu hàng cao cấp là việc bị cấm. Bọn họ không giống Trung Quốc, có tinh thần hiến dâng cao thượng, đem những sản phẩm mình cho là tốt nhất đi xuất khẩu, còn hàng thứ phẩm thì để lại tiêu thụ trong nước.
So với những con người da trắng mắt xanh đó thì hoàn toàn trái ngược, bọn họ chỉ biết đem những thứ rác rưởi mà bọn họ sản xuất ra đi xuất khẩu, còn đồ tốt thì để lại trong nước từ từ hưởng thụ.
Thật ra, chuyện này cũng không thể trách bọn họ cực đoan ích kỷ, dù sao bọn họ không được học qua đạo Khổng Mạnh, không hiểu những lễ nghi khiêm tốn, nhường nhịn đó.
Emi hiện đang rất khó xử, nếu đồng ý với Trương Nhất Phàm thì sẽ trái với một số nguyên tắc của bản thân, còn nếu mình không đồng ý, có lẽ Trương Nhất Phàm sẽ có thể từ chối vị khách phương xa như cô.
Tuy thành phố Song Giang đang trong thời kỳ phát triển với tốc độ cao, rất cần tiền đầu tư từ bên ngoài, nhưng những dự án bất động sản lớn như vậy, bình thường đều rơi vào tay người trong nước.
Mà trong tay Trương Nhất Phàm cũng không thiếu những nhà đầu tư quốc tế lớn, lần trước thấy hắn phát động sự cạnh tranh trong kinh doanh, Emi đã có thể đoán ra một phần. Có lẽ Trương Nhất Phàm dụ cô đến đây, nói không chừng chính là vì dự án này.
Những xí nghiệp có vốn khoảng vài tỷ như tập đoàn Hoa Long trên thị trường, Emi thật sự không hề để ý tới, chẳng qua Trương Nhất Phàm đã đề nghị cô chuyện này, khiến cô không thể không cân nhắc lần nữa.
Người ta nói kẻ có tiền là chủ, không ngờ chiêu này ở trước mặt Trương Nhất Phàm lại không có hiệu quả. Nhất là hiện giờ, càng ngày càng không có hiệu quả, hắn không hề quan tâm.
Ăn xong cơm, Emi lau cái miệng nhỏ nhắn, nói vài câu, sau đó ôm lấy Trương Nhất Phàm, mời hắn nhảy.
Hắn vẫn biết đây là lễ nghi ở phương Tây, nhưng vẫn không chịu nổi việc ôm thế này.
Emi nhìn thấy dáng vẻ né tránh không kịp của hắn, không cần lấy tay che miệng, cười lớn.
Theo vết xe đổ, khi tạm biệt cha con Vương Phú Nhân, cô chỉ bắt tay là được.
Khi Trương Nhất Phàm về nhà, Phương Nghĩa Kiệt cũng rất bận rộn, y vẫn lấy lấy thân phận Quyền Chủ tịch thành phố, cùng với đoàn đại diện của tập đoàn Âu Phil, đi lòng vòng quanh khu kinh tế mới và khu quy hoạch mới suốt cả buổi chiều.
Đến bữa tối, y muốn mời tiểu thư Emi xinh đẹp cùng ăn tối, không ngờ đến khách sạn lại không tìm thấy người. Phương Nghĩa Kiệt cảm thấy vô cùng tiếc nuối, bởi vì y mới biết rằng, đoàn đại diện này cuối cùng chỉ có thể đem kết quả báo cáo lên vị giám đốc điều hành xinh đẹp này. Nói cách khác, quyền quyết định chính vẫn ở trong tay cô.
Bên mình có nói với những người này một ngàn điều, mười ngàn điều, nếu người ta không hài lòng thì một câu nói cũng có thể kết thúc.
Buổi chiều lúc bốn giờ, y đã phái người đi tìm hiểu, nghe nói tiểu thư Emi đang đi dạo phố. Phương Nghĩa Kiệt không hiểu, đường phố ở thành phố Song Giang như vậy mà tiểu thư Emi cũng có hứng thú sao?
Nhưng y nào biết được rằng, người ta đi dạo không phải vì có hứng thú.
Sau khi hai cha con Vương Phú Nhân đi khỏi, Emi mỉm cười mười Trương Nhất Phàm về phòng mình ngồi.
Dù sao ở đây cũng toàn là người quen, Trương Nhất Phàm biết cô có chuyện muốn nói, liền đi cùng Emi về khách sạn.
Trong căn phòng rộng lớn, xa hoa, hai người ngồi trên sofa, ngắm nhìn thành phố Song Giang về đêm. Emi mỉm cười nói:
- Anh Nhất Phàm, rượu hay cà phê?
- Cho tôi cà phê đi!
- Chờ chút!
Emi pha cà phê một cách thông thạo, đi đến ngồi xuống trước mặt Trương Nhất Phàm. Cô nhướn lông mi lên:
- Mời!
- Cảm ơn!
Emi nở một nụ cười, sau đó nói:
- Tôi nghe Ôn Nhã nói, anh quyết tâm xây dựng nơi này thành thành phố lớn thứ hai ở tỉnh Tương, tôi rất khâm phục dũng khí của anh. Nhưng anh đã tính toán hết chưa? Cần bao nhiêu tiền?
Trương Nhất Phàm bỏ cái ly xuống, chỉ vào màn đêm trên thành phố Song Giang, tự tin nói:
- Trung Quốc chúng tôi, cái thiếu chính là tiền, cái duy nhất không thiếu cũng là tiền. Nếu tiểu thư Emi nghi ngờ năng lực của Đảng và quần chúng nhân dân chúng tôi, tôi nghĩ cô cũng sẽ không ngồi ở đây. Đã như vậy, cô còn hỏi những điều đó làm gì?
Emi lắc đầu:
- Tôi thật sự rất coi trọng thị trường Trung Quốc, lại càng coi trọng Chính phủ Trung Quốc, nhưng việc giao thiệp với giới quan chức các anh lại là chuyện đau đầu nhất với chúng tôi. Thẳng thắn mà nói, tôi thích bất động sản, thích bất động sản Trung Quốc, đó chính là một cơ hội làm ăn lớn.
Cô nhìn Trương Nhất Phàm rồi đứng lên đi về phía cửa sổ.
- Tôi là một thương nhân, anh đừng quên bản chất của thương nhân. Tôi đến Trung Quốc đầu tư mục đích chính là vì lợi nhuận, đây chính là bản chất của thương nhân. Chuyện hôm nay anh đề nghị, tôi có thể giúp đỡ, nhưng tôi có một điều kiện.
Trương Nhất Phàm quả quyết nói:
- Nói đi!
- Thank you!
Emi theo thói quen nói một câu tiếng Anh.
- Tôi không muốn tham gia vào việc mà các anh gọi là đấu thầu, toan tính bên trong của các anh quá phức tạp, thật sự khiến người khác khó có thể chấp nhận nổi. Tôi hy vọng anh cho tôi một miếng đất đủ lớn để tôi xây dựng một siêu thị. Anh cũng biết rồi đấy, chuỗi siêu thị của tập đoàn Âu Phil chúng tôi xếp thứ ba thế giới.
- Chuyện này không thành vấn đề!
Trương Nhất Phàm gật đầu, hắn tin rằng Phương Nghĩa Kiệt cũng sẽ rất thích kế hoạch ban đầu này. Nếu Emi xây dựng lên một siêu thị lớn tầm cỡ hàng đầu thế giới ở thành phố Song Giang thì đây cũng là một sự lựa chọn không tồi đối với nhân dân ở thành phố Song Giang. Dù sao thì hiện nay ở thành phố Song Giang cũng chưa có một siêu thị tầm cỡ như vậy.
Việc đầu tư này, nếu là người trong nước đầu tư, Trương Nhất Phàm còn muốn kêu gọi Chính phủ giúp đỡ một chút, nếu biết trước Emi có dự định này thì hắn đã không tìm người giúp đỡ.
Emi nói tiếp:
- Thứ hai, tôi cần một mảnh đất ở thành phố Song Giang để xây dựng một khách sạn năm sao của tập đoàn Âu Phil. Chuyện này cần anh ra mặt, giúp tôi vượt qua mọi hành lang pháp lý. Đây là khách sạn thứ ba trong chuỗi khách sạn của chúng tôi ở Trung Quốc. Hai yêu cầu này, anh có thể đồng ý không?
Trương Nhất Phàm trả lời:
- Dự án đầu tư của cô, trên nguyên tắc thì không có vấn đề gì, chỉ cần trong phạm vi chính sách chúng tôi cho phép là được. Việc đất dai, cô có thể không tham gia đấu thầu, lãnh đạo thành phố Song Giang chúng tôi cho cô đặc quyền đó. Nhưng nếu cô muốn mượn điều này để tham gia vào lĩnh vực bất động sản thì xin lỗi, tôi không thể giúp cô. Muốn làm bất động sản thì mỗi miếng đất đều phải thông qua một trình tự hợp pháp.
- Đương nhiên, cô có thể yên tâm, chúng tôi cam đoan tất cả các hạng mục đấu thầu đều công bằng. Vừa đảm bảo lợi ích của các cô, vừa đảm bảo lợi ích của chúng tôi. Hiện nay có rất nhiều người muốn vào địa khu Song Giang làm bất động sản, nhưng không phải công ty bất động sản nào cũng có cơ hội này. Bởi vì tôi không mong muốn nhìn thấy bất cứ công trình bỏ đi nào trên địa bàn thành phố Song Giang! Cũng không mong muốn có người đầu cơ trục lợi ở đây, cái tôi cần chính là phải thiết thực, nếu không, cho dù đối phương có đưa ra điều kiện gì đi nữa, tôi cũng sẽ không đồng ý!
Thấy Trương Nhất Phàm nghiêm túc như vậy, Emi khẽ gật đầu:
- Tôi hiểu rồi! Thank you, anh Nhất Phàm!
- Việc của cô hãy để tôi cân nhắc đã, ngày mai sẽ cho cô câu trả lời!
Emi đưa tay ra mời, Trương Nhất Phàm liền lập tức đứng dậy, quay người rời khỏi.
Emi nhìn theo bóng dáng hắn, mỉm cười một cách quái dị:
- Tên Trương Nhất Phàm này thật sự rất thú vị!