Cùng các anh em ăn bữa cơm năm mới, gã chạy đến bên cạnh Lý Hồng. Đã nhiều năm qua, gã đã quen với việc gặp mặt riêng với Lý Hồng, cũng tức là, người của tổ chức Tây Phong chỉ biết có Duệ Quân mà không có Lý Hồng.
Bữa tiệc cuối năm vô cùng long trọng, hơn nữa mỗi người còn nhận được một phong bao lì xì. Mối quan hệ giữa Duệ Quân và các anh em luôn khăng khít, bền chặt. Toàn bộ tổ chức, ít nhất có một phần ba số người cùng anh ta đến Giang Hoài, lần này Cù Tĩnh không ở trong số đó.
Khi nhìn thấy Lý Hồng, cô đang đứng trong phòng khách sạn lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô nghĩ, mùa đông ở Bắc Kinh chắc đã có tuyết rơi rồi.
Giang Hoài cũng là một nơi trăm năm khó thấy một trận tuyết rơi, mặc dù gió lạnh đến xương tủy, gió biển ập qua cửa sổ, thiếu tuyết làm đồ trang trí cho đêm của năm mới, Lý Hồng không cảm nhận được không khí năm mới.
Cô vừa mới gọi điện cho mẹ, gửi lời chúc ngắn gọn đến mẹ cô, rồi lặng lẽ cúp máy.
Duệ Quân đi vào, nhìn thấy tư thái kiên cường bất khuất, uyển chuyển như tiên nữ của Lý Hồng, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng:
- Chị.
- Các anh em đã ăn xong chưa?
Âm thanh của Lý Hồng có chút lãnh đạm, chậm rãi.
Duệ Quân khẽ đáp:
- Các anh em đều ăn uống no say rồi, ai nấy đều tinh thần phấn chấn.
Lý Hồng gật gật đầu:
- Trong khoảng thời gian này, mọi người đều vất vả, nhưng cơm phải ăn no, ăn đủ chất không thể bạc đãi các anh em.
Duệ Quân đáp:
- Tôi thay mặt các anh em cảm ơn chị.
Lý Hồng mặc Âu phục màu trắng, uy nghiêm mà trang trọng. Đây là vẻ mặt Duệ Quân nhìn thấy nhiều nhất, trong mắt Duệ Quân, cô ấy là người cực kỳ cẩn thận và nghiêm khắc.
Nghe lời của Duệ Quân, Lý Hồng cuối cùng đã cười rồi, nhưng lại không nói gì. Duệ Quân nói:
- Cơm nước tôi đã cho người chuẩn bị xong, xuống ăn hay là bảo nhân viên phục vụ mang đến phòng?
Đêm giao thừa này, tràn đầy vui mừng, trong ngoài khách sạn, trang nghiêm như bức tường, Lý Hồng chuẩn bị đêm nay sau khi ăn cơm xong sẽ hành động. Một năm trôi qua, là điểm cuối cũng như điểm đầu. Lúc này, có ý nghĩa đại diện nhất, cũng là thời khắc dễ dàng nắm bắt tâm lý đối phương.
Bởi vì phần tử phạm tội, trong cái ngày vui của cả nước và đoàn tụ gia đình, họ sẽ nhớ nhà. Chỉ cần họ động long tự nhiên sẽ lộ ra sơ hở.
Trong mấy ngày nay, Lý Hồng luôn suy nghĩ về vấn đề này. Nghe thấy lời nhắc nhở của Duệ Quân, cô mới nhớ ra mình chưa ăn cơm.
Tại nhà ăn của khách sạn, không nhiều người lắm. Suy cho cùng đại đa số đều thích ở nhà ăn bữa cơm tất niên.
Nhưng vẫn có một số khách sạn lại chật ních người, nghe nói đặt phòng cho tiệc tất niên phải đặt trước 1 tháng.
Người Trung Quốc chúng ta phần lớn có thói quen, không thích ăn cơm ở nơi đông người, phòng riêng tạo cảm giác cao sang, đẳng cấp hơn, cho dù là người trong cùng 1 nhà tụ họp cũng không muốn bị người khác làm phiền, những người trong thể chế và người kinh doanh càng như vậy, phòng riêng thực sự làm người ta có một cảm giác ấm cúng và an toàn.
Lý Hồng ở trong đại sảnh, tùy ý kiếm một chỗ ngồi, Duệ Quân gọi giúp cô bốn món ăn.
- Không ngờ rằng năm nay chính là anh cùng tôi ăn bữa cơm tất niên. Ngồi đi, cùng ăn nhé!
Lý Hồng thản nhiên nói.
Duệ Quân mỉm cười:
- Tôi đã ăn rồi, chị ăn từ từ nhé.
Nói rồi anh ta lặng lẽ rời đi, đứng bên cửa.
Điện thoại reo lên, Duệ Quân sờ cái tai nghe,
- Anh Quân, mục tiêu xuất hiện rồi.
Duệ Quân nhìn Lý Hồng đang ăn cơm, giọng trầm trầm nói rằng:
- Biết rồi! Nhớ giữ lại chứng cứ.
Chiếc Audi màu đen chạy tới, một người đàn ông trung niên bước xuống, dáng không cao, hơi mập. Diện bộ Âu phục màu xám tro, bên trong là áp sơ mi màu trắng, thắt cà vạt.
Đôi giày da sạch sẽ bong lộn, bước trên tấm thảm đỏ của khách sạn, phát ra ánh sáng rực rỡ. Người này là mục tiêu trong mắt của thành viên tổ chức Tây Phong, khi đối phương xuất hiện, bước nhanh vào thang máy, thẳng đến lầu ba.
Duệ Quân đứng ngay tại thang máy, nhìn thấy người này đi ra, quay người, từ góc độ Lý Hồng không nhìn thấy được đi vào phòng riêng.
Trong phòng riêng, có một cô gái trẻ, vẻ mặt vênh váo, ngồi ở đó có vẻ tức giận lắm. Nhìn thấy người đàn ông trung niên ấy đi vào, lập tức quay mắt đi chỗ khác, người đàn ông nhìn trên bàn, bao nhiêu là thức ăn ngon, còn có một chai rượu Tây nữa.
Đồ ăn vẫn chưa ai đụng tới, rượu cũng chưa khui nắp, cô gái trẻ ngồi trên ghế sô pha hờn dỗi.
- Cục cưng à, em làm gì thế? Em nói đi em làm cái gì thế này? Anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi mà lại còn làm loạn lên như vậy, em muốn hại chết anh hay sao!
Người đàn ông ấy cởi áo khoác ra, vắt lên sô pha, đến trước mặt cô gái trẻ, đưa hai tay ôm lấy cánh tay cô:
- Em nói, em nói đi, tại sao như vậy? Anh đã bảo Tiểu Vũ đưa em về rồi mà.
- Ô ô ô...
Ai mà biết rằng cô gái ấy khóc ầm lên, bất kể người đàn ông ấy có an ủi thế nào thì cô cũng vẫn không ngừng khóc. Không chịu đựng được nữa, người đàn ông đặt mạnh cái cốc trên bàn:
- Khóc nữa tôi sẽ đi ngay bây giờ.
Thấy người đàn ông nổi giận, cô gái mới ngừng khóc, lau nước mắt và nói:
- Người ta chỉ muốn cùng anh ăn bữa cơm tất niên thôi mà, không ngờ anh lại tức giận như vậy, anh bảo em theo anh là vì cái gì? Cầu xin anh ăn cùng bữa cơm khó như vậy sao anh? Em bỏ cả gia đình chỉ muốn gặp anh, mà sao anh lại hung giữ với em như vậy?
Cô gái vừa dứt lời, người đàn ông bèn nguôi giận, thay đổi sắc mặt mà nói rằng:
- Được rồi, được rồi, anh đã nói với em rồi, tết năm nay anh phải ở với vợ con, còn mẹ già nữa, cả nhà bao nhiêu là người, em xem em đi, một chốc điện thoại, một chốc lại điện nữa, may mà mọi người không ai nghi ngờ.
Cố gái lén nhìn ông ta một cái, bỉu môi:
- Thế thì anh đi về đi! Em ở đây một mình cũng được, nếu anh nhớ đến em thì tới phòng 1018 nhé.
Người đàn ông liền thở dài, tự mình cầm bình rượu mở ra:
- Nếu đã như vậy, đành cùng em ăn bữa cơm.
- Thật à?
Cô gái liền mỉm cười, ôm lấy ông ấy hôn một cái.
Ông ấy ôm eo cô gái và nói:
- Ngoan nào, sau này đừng có giở trò nữa nhé, thời gian này mà để xảy ra chuyện thì em cũng sẽ gặp xui xẻo cùng anh đấy.
Cô gái ngẩng cao đầu:
- Đêm giao thừa thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
- Có nhiều việc, em không hiểu đâu.
Người đàn ông nâng ly lên:
- Nào, chúng ta uống 1 ly, chúc năm mới vui vẻ, em cũng càng ngày càng xinh đẹp, trẻ mãi không già.
Cô gái cười vui vẻ:
- Cũng chúc cho Phó Chủ tịch Cao từ phó lên trưởng, càng già càng dẻo dai! Ban ngày sinh rồng sống hổ, buổi tối sống hổ sinh rồng.
Câu cuối cùng cô gái ghé sát bên tai Phó Chủ tịch Cao, nhẹ nhàng thầm thì, bộ ngục mềm mại kề sát vào cánh tay ông ấy, làm ông ấy một phen điêu đứng.
Trên mặt ông hiện lên nụ cười ấm áp. Tay trao tay chuẩn bị uống rượu. Trong lúc này có người tới gõ cửa.
- Cốc cốc cốc---
Ai mà mất lịch sự như vậy? Chủ tịch cao đang tức giận thì có người đẩy cửa đi vào.
- Chủ tịch Cao thật có nhã hứng! Đêm ba mươi không ở nhà với vợ con, lại ở đây tư tình với cô gái khác. Quả đúng là gươm quý không cùn!
Phó Chủ tịch Cao thay đổi sắc mặt:
- Các anh là ai, ra ngoài, ra ngoài!
- Thật xin lỗi, chúng tôi phụng mệnh Tỉnh ủy, Ủy ban Kỷ luật Tỉnh đến đưa ông về, chủ tịch Cao, có tuổi rồi, không nên chơi bời nữa, có ngày bị lạc đường đấy.
Người mới tới lời lẽ chắc nịch nói.
Phó Chủ tịch Cao đưa tay vơ lấy điện thoại:
- Tôi phải gọi điện thoại cho bí thư Diễm.
- Ồ, quên mất báo cho ông biết, bí thư Diễm không có ở Giang Hoài, về quê rồi.
- Vậy thì tôi cần gọi điện cho lãnh đạo tỉnh ủy. Các người thật không có kỹ luật tổ chức, bắt người vô cớ.
- Đến nơi ông nên đến rồi ông muốn gọi cho vị lãnh đạo nào cũng được! Nhưng nói cho ông biết, lãnh đạo không rãnh như ông đâu, không ở nhà với cha mẹ vợ con, mà lại ở đây vui đùa với bồ nhí.
Cô gái đứng bên cạnh, đang run lên bần bật từ khi nào, không dám hé răng nửa lời.
Hai đồng chí Ủy ban kỹ luật chạy tới:
- Đi cùng chúng tôi.
Sắc mặt phó chủ tịch Cao lúc tái xanh lúc trắng bệch, nhìn cô gái bên cạnh mình, căn răng cắn lợi! Biết sớm như vậy thì chẳng thèm làm! Tửu là chất độc đâm thủng dạ dày, Sắc là con dao vô hình giết chết con người! Đã không có đường lui, thì đành cúi đầu đi theo hai người đó
Phó chủ tịch Cao vừa sa lưới thì nhận được lệnh của Lý Hồng, đưa đến Giang Hoài ngay trong đêm, đến nhà khách của chính phủ ở Giang Đông. Lập tức cắt đứt liên lạc của ông ta với bên ngoài. Sau đó
Lý Hồng gọi điện thoại cho Lục Chính Ông chúc tết, sau khi nói vài ba câu chuyện, cô hỏi bí thư Lục khi nào có thời gian rãnh? Cô có việc cần báo cáo, cả nhà Lục Chính Ông đang tập trung vui vẻ ăn tết, nghe cô nói vậy liền cười lớn:
- Bí thư Hồng à, đêm giao thừa, cô cũng không cho tôi được nghỉ ngơi một chút sao? Cô cũng đừng có bắt mình phải nhọc sức như vậy, nghỉ ngơi thoải mái, còn việc báo cáo, hai ngày sau bàn lại, hai ngày sau nhé!
Đối với Lý Hồng, ông ấy còn rất khách sáo, ai bảo người ta là thân phận cao quý, vì thế, Lục Chính Ông bèn cười nói vui vẻ vài câu rồi mới cúp máy. Lý Hồng cười rồi lẩm bẩm:
- Không phải là tôi không nói, mà chính ông không để cho tôi nói.