Trong cuộc họp hội ý của Thẩm Hoành Quốc mở ra, lão ta bị người của Ủy ban kỷ luật trung ương dẫn đi, khi sắp bị dẫn đi, Quách Vạn Niên nhìn một lượt những người có trong cuộc họp, cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ Trương Nhất Phàm.
- Phó chủ tịch Trương, trò chơi này mới chỉ bắt đầu, vẫn chưa chấm dứt đâu!
Trương Nhất Phàm cũng lạnh lùng nhìn lão, đi qua kéo kéo vạt áo của Quách Vạn Niên, hạ giọng nói:
- Cho dù là bắt đầu hay kết thúc, ông cũng xong đời rồi.
Những lời này của hắn, ngoại trừ Quách Vạn Niên ra, không có ai nghe thấy. Câu nói này của Trương Nhất Phàm đánh trúng vào tử huyệt của lão.
Trương Nhất Phàm nói không sai, cho dù là bắt đầu hay kết thúc, là một kẻ thất bại, cuộc đời này của Quách Vạn Niên coi như chấm dứt. Dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo bị một câu nói của Trương Nhất Phàm đánh cho hiện nguyên hình.
Trong mắt của Quách Vạn Niên tức khắc có chút tia hi vọng, ánh mắt của lão phát ra sự cầu cứu theo bản năng, Trương Nhất Phàm dường như hiểu được ý gì đó. Thẩm Hoành Quốc khua khua tay, người của Ủy ban kỷ luật trung ương liền dẫn Quách Vạn Niên đi.
Trong phòng họp yên lặng, Trương Nhất Phàm làm như không có gì xảy ra trở về chỗ của mình, ánh mắt của Thẩm Hoành Quốc liếc nhìn mọi người, phát hiện ra nhưng tên hàng ngày mặt mày hồng hào, vốn rất hăng hái, hôm nay không ngờ lại trở nên hiền lành khác thường.
Cuộc họp giải tán, Thẩm Hoành Quốc yêu cầu Trương Nhất Phàm ở lại, hai người vào phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh.
Thẩm Hoành Quốc ném điếu thuốc lại nói:
- Dạo này anh rất bề bộn nhỉ?
Trương Nhất Phàm cười cười, con mắt quần chúng rất sáng suốt, có những chuyện không cần mình nói, cũng sẽ có một ngày sáng tỏ. Giải thích và biện minh, sẽ chỉ làm cho người khác cảm thấy giấu đầu hở đuôi. Cách giải thích tốt nhất, chính là không giải thích, để cho thời gian chứng minh hết tất cả.
Trương Nhất Phàm ngày trước đã từng nói một câu, những chuyện mà hắn làm, thì bản thân sẽ thừa nhận, những chuyện mà hắn không làm, thì bất cứ người nào cũng không thể chụp mũ cho hắn được!
Tuy nhiên trong lòng Trương Nhất Phàm hiểu rõ, nếu không sử dụng tổ chức Tia Chớp âm thầm điều tra, chỉ nhờ vào những tên vô dụng của Cục công an, sự việc sẽ không dễ dàng như vậy. Quách Vạn Niên lần này trên toàn bộ bố cục, có thể nói là kín mít không chút kẽ hở, từ lúc bắt đầu đên khi kết thúc, lão tính toán rất kỹ lưỡng.
Tục ngữ có câu, không có tâm hại người thì cũng không có tâm đề phòng. Không ngờ Quách Vạn Niên vào lúc này lại có thể tự cắn mình một cái. Nếu cái chết của Bao Dụ Dân, tội danh này thành hiện thực, Trương Nhất Phàm thực sự bị lão gây sức ép mà sống những ngày xoay như chong chóng.
Thẩm Hoành Quốc nói:
- Lần này bị Quách Vạn Niên làm loạn, cấp trên có rất nhiều ý kiến.
Trương Nhất Phàm biết rằng, ông ta đang truyền một tín hiệu cho mình. Xảy ra chuyện như này, Lý Thiên Trụ người cảm thấy khó chịu nhất, lần trước trong cuộc họp ở Bắc Kinh, bì Tổng thư ký chửi cho một trận.
Bởi vậy sau khu sự tình được sáng tỏ, thái độ cảu Lý Thiên Trụ rất kiên định, yêu cầu nghiêm túc xử lý, tuyệt đối không được khoan dung. Ngày trước ông còn nghĩ Quách Vạn Niên lăn lộn bao năm ở tỉnh Hồ Nam, không ngờ lão cuối cùng khí tiết tuổi già khó giữ được, ai có thể ngờ đến lão lại tự tạo cho mình một phiền phức lớn như vậy.
Bây giờ, ông thật sự đang có tâm lý giết gà dọa khỉ, phải trừng trị nghiêm khắc loại xu hướng không lành mạnh này.
Lý Thiên Trụ dù sao cũng có địa bị trong Bộ chính trị, việc mà ông muốn làm, rất ít người không nể mặt, sau khi Quách Vạn Niên vào, toàn bộ không có ngày tháng tốt lành nào.
Nhưng Trương Nhất Phàm không quên câu nói cuối cùng của Quách Vạn Niên trước khi bị dẫn đi, trò chơi mới chỉ bắt đầu, chưa kết thúc đâu.
Rồi lại ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Quách Vạn Niên, Trương Nhất Phàm hiểu ra được chút gì đó.
Hắn tin rằng, trong toàn bộ sự việc, hẳn là không phải chỉ có một mình Quách Vạn Niên tham dự vào, e rằng còn có những nhân vật đáng hổ thẹn khác đứng sau lưng chỉ đạo. Có một số chuyện, hắn không nói cùng Thẩm Hoành Quốc.
Từ những câu nói của Thẩm Hoành Quốc có thể biết được, kế tiếp, ứng cử viên của chức Phó chủ tịch thường trức tỉnh, sẽ trở thành đề tài được mọi người quan tâm nhất. Cuối cùng vị trí này sẽ rơi vào tay ai, e rằng Thẩm Hoành Quốc cũng không đoán trước được.
Mấy bị Phó chủ tịch tỉnh dưới trướng mình, đều có thực lực tiến hành cuộc đua này.
Có thể trèo lên được chức cán bộ cấp Thứ trưởng, ai mà không có hậu thuẫn? Thẩm Hoành Quốc chỉ là nhắc nhở Trương Nhất Phàm, cuộc đua thực sự đã bắt đầu.
Đối với vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh này, lúc trước Trương Nhất Phàm còn có chút tâm chí chiến đấu, nhưng bị sự việc này làm rối lên, làm cho hắn có chút thờ ơ. Hắn cảm thấy, đằng sau còn có bàn tay hắc ám nào của ai đó vẫn chưa sa lưới.
Vì thế đêm hôm đó, hắn gặp Lý Hồng.
Lý Hồng nâng cái chén lên hướng về phía Trương Nhất Phàm cười cười:
- Chúc mừng anh đã giải được nỗi oan ức.
Trương Nhất Phàm lại không thể cười nổi, chạm ly với Lý Hồng một cái, uống một ngụm rượu mới nói tiếp:
- Quách Vạn Niên nói đúng, đây mới chỉ là bắt đầu, kịch hay vẫn còn ở phía sau.
Lý Hồng sửng sốt, nhưng lại cười nói:
- Không cần phải thần hồn nát thần tính như thế. Kế tiếp, anh chắc là phải dựa vào thực lực vốn có của mình, nghênh đón trận khiêu chiến này, bất luận là thành công hay thất bại, cũng đều nên có thái độ tích cực để đối mặt với nó!
Đây là sự ủng hộ của Lý Hồng dành cho Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm thành tâm nói lời cảm ơn.
Sau khi hai người ăn cơm xong liền ai về nhà nấy.
Điều khiến cho Trương Nhất Phàm không thể nào nghĩ đến chính là, không ngờ đụng phải con trai của Bao Dụ Dân là Bao Đại Chí trước cửa nhà mình, còn có cả thư ký của Bao Dụ Dân là Lưu Bình nữa.
Bởi vì cái chết của Bao Dụ Dân, Bao Đại Chí vẫn giận thấu xương Trương Nhất Phàm.
Có thể nói thù giết cha, không đội trời chung, y thậm chí tuyên bố, nếu như ở tỉnh mặc kệ, y sẽ kiện lên nội các chính phủ thủ đô. Nhất định phải khiến Trương Nhất Phàm nợ máu phải trả bằng máu.
Sau khi nghe xong Lưu Bình giải thích, Bao Đại Chí cuối cùng cũng hiểu ra, biết mình đã trách nhầm Trương Nhất Phàm.
Lưu Bình sau khi trải qua chuyện này, cuối cùng cũng nhìn rõ ra bộ mặt thật của Quách Vạn Niên, tên lòng lang dạ sói này, không ngờ lại đem tất cả mọi chuyệ đổ lên đầu mình. Dưới sự tức giận của Lưu Bình, đã đem những mánh khóe giữa Quách Vạn Niên và Bao Dụ Dân trước kia nói hết ra.
Ủy ban kỷ luật đem hết những lời khai về sự việc đến chỗ Lý Thiên Trụ, Lý Thiên Trụ cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân của sự việc, không phải là Trương Nhất Phàm khơi mào mà là có người đố kị.
Chính là cái gọi là cây cao đón gió lớn, chính là đạo lý này.
Nhưng Lý Thiên Trụ có suy nghĩ của Lý Thiên Trụ, làm một Bí thư tỉnh ủy, tâm tư của hắn cũng không để cho người khác nhìn thấu một cách dễ dàng.
Thấy hai người, Trương Nhất Phàm liền mời hai người vào phòng.
Vừa mới bước vào cửa, Bao Đại Chí liền quỳ sụp xuống:
- Phó chủ tịch Trương, tôi sai rồi, tôi không phải là người, không chẳng là cái thá gì, tôi nhẹ dạ cả tin, hiểu lầm anh. Anh đánh tôi đi, chửi tôi đi, tôi thực không phải là người! Cha tôi nếu như dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ trừng trị thích đáng tên súc sinh Quách Vạn Niên. Thực không ngờ, cha tôi và lão thân như tay chân, không ngờ lão lại hãm hại cha tôi! Cha tôi chết oan uổng quá!
Lưu Bình đỡ Bao Đại Chí đứng dậy, Trương Nhất Phàm khuyên nhủ:
- Đại Chí, chuyện này không trách anh, mọi người đều bị Quách Vạn Niên đùa giỡn.
Bao Đại Chí căm giận nói:
- Tên Quách Vạn Niên này không phải là người, thật uổng cho cha tôi thân thiết với lão như vậy.
- Lòng người còn cách cái bụng, thật thật giả giả, giả giả thật thật, ai mà có thể nhìn rõ được cơ chứ. Mọi chuyện đều qua rồi, anh cũng không cần phải nghĩ nhiều nữa, chỉ có điều cha anh chính xác có chút oan uổng, nhưng tổ chức sẽ xem xét mà.
Bao Đại Chí cảm động nói:
- Phó chủ tịch Trương, anh đúng là người tốt, cả nhà chúng tôi trách lầm anh rồi, không ngờ anh vẫn còn có thể tha thứ cho chúng tôi. Bao Đại Chí tôi cũng không phải là một người không biết phân biệt người tốt kẻ xấu, từ nay trở đi, chỉ cần Phó chủ tịch Trương có thể dùng tôi vào việc gì, vượt lửa lội sông tôi cũng không tiếc.
Trương Nhất Phàm mỉm cười nói:
- Anh nghĩ rằng đây là giang hồ thời cổ đại hay sao, tôi lại không kết bè, muốn anh nhảy xuống biển làm gì? Cái gì cũng không nên nghĩ nhiều, chăm sóc mẹ của anh cho tốt. Tổ chức nhất định sẽ xem xét cho chỗ khó xử của các anh.
Bao Đại Chí liền vội vàng cảm ơn, lúc này mới ngồi lên ghế sofa.
Lưu Bình trước kia cũng là người thân cận bên cạnh Bao Dụ Dân, sau khi trải qua biến cố lần này, y nhìn thấu được rất nhiều điều. Đồng thời y cũng hiểu ra được một vấn đề. Nếu không được Trương Nhất Phàm tha thứ, về sau y cũng không cần lăn lộn nữa.
Trương Nhất Phàm muốn hạ gục mình, đó là chuyện thời gian mà thôi.
Y đem toàn bộ nguyên nhân của sự việc nói hết với Bao Đại Chí, Bao Đại Chí cũng nhận ra được sự lỗ mãng của mình lúc đó, trúng vào quỷ kế của Quách Vạn Niên. Vì vậy hai người bàn bạc đến chỗ Trương Nhất Phàm nhận lỗi. Vốn nghĩ Trương Nhất Phàm sẽ từ chối, không ngờ Trương Nhất Phàm lại đại nghĩa như vậy, hoàn toàn không làm hai người khó xử. Không những nhận lời xin lỗi của hai người mà còn khuyên giải an ủi hai người.
Lưu Bình nói:
- Phó chủ tịch Trương, tôi có tội, anh xử phạt tôi đi!
Lưu Bình lần này quả thực là thật tâm đến thỉnh tội, ngày trước Quách Vạn Niên giật dây Bao Dụ Dân và Trương Nhất Phàm là kẻ địch, lúc nào cũng muốn kìm hãm Trương Nhất Phàm. Trong cái này có rất nhiều bí mật, Lưu Bình là người rõ ràng nhất.
Trương Nhất Phàm nói:
- Được rồi, chuyện đã qua, mọi người cũng đừng nhắc đến nữa.
Lưu Bình trong lòng nghĩ, Phó chủ tịch Trương khinh thường mình là nhân vật so đo tính toán, nói thật, nếu như không có Bao Dụ Dân, đối thủ có cấp bậc như Quách Vạn Niên, những nhân vật như Lưu Bình, Tiếu Lâm Dũng, Trương Nhất Phàm tất nhiên sẽ không thèm để ý đến.
Thất Trương Nhất Phàm thật sự đã tha thứ cho mình, trong lòng Lưu Bình tràn đầy vui sướng, y không giống như Bao Đại Chí, dám ngồi xuống, mà vẫn đứng ở đó. Thấy thời gian tương đối muộn rồi, lúc này mới đẩy đẩy Bao Đại Chí, hai người cáo từ ra về.
Ở một góc khác của tỉnh thành, nhà hàng rực rỡ Kim Bích, trong một phòng bao tráng lệ, Tống Minh Triều và Tiếu Quân Dân đang ngồi uống rượu cùng nhau. Tống Minh Triều giơ cái ly lên, hướng về phía Tiếu Quân Dân cười cười:
- Chúc mừng Phó chủ tịc Tiếu lần này đã đại thắng. Tôi thấy vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh lần này không rơi vào tay anh thì còn rơi vào tay ai nữa.
Tiếu Quân Dân nhìn khuôn mặt tươi cười của Tống Minh Triều nói:
- Phó chủ tịch Tống, câu này tôi cũng không dám khen tặng, anh nói là chúc mừng tôi, tôi thấy không bằng chúc mừng anh. Phó chủ tịch Tống lần này cũng là một nhân vật được chọn lựa vào vị trí Phó chủ tịch thường trực mà!
Tống Minh Triều cười phá lên:
- Tôi đến tỉnh Hồ Nam được bao lâu rồi? Nếu như không có sự tương trợ của Phó chủ tịch Tiếu, chỉ sợ bị gió cuốn trôi không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa rồi. Lần này mặc dù sự việc của Trương Nhất Phàm được làm sáng tỏ, nhưng qua lần náo loạn này, hắn chỉ sợ là có chí mà không đủ lực. Anh bây giờ có lẽ là cái đích mà mọi người hướng đến, dựa vào kinh nghiệm và quyền uy của anh, lại có cái mác Phó chủ tịch lâu năm của tỉnh Hồ Nam, ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Trương Nhất Phàm có tài đức gì, mà tranh chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh với anh? Đợi sau khi Phó chủ tịch Tiếu được lên chức Phó chủ tịch thường trực Tỉnh, cuộc bầu cử tiếp theo, Thẩm Hoành Quốc vừa đi, chức Chủ tịch tỉnh, sớm muộn gì cũng là của anh mà thôi? Giữa anh em chúng ta, anh không cần che giấu điều gì cả. Cho dù thế nào tôi cũng ủng hộ anh vô điều kiện!
Tiếu Quân Dân cười to một trận:
- Phó chủ tịch Tiếu quả là một người thú vị, nào, Tiếu mỗ hôm nay kính anh một ly.
- Cạn!
Hai người uống ly rượu này, Tống Minh Triều nói:
- Quan hệ giữa Phó chủ tịch Sở Dụ và tôi không tồi, chắc chắn cô ta sẽ ủng hộ Phó chủ tịch Tiếu.
Tống Minh Triều lại bỏ lại một mồi, gã đang nói với Tiếu Quân Dân, Sở Dụ và gã là cùng một chí tuyến, chỉ cần gã nói một câu, Sở Dụ nhất định cũng sẽ ủng hộ quyết định của mình, vì vậy, lần này Tiếu Quân Dân nhòm ngó chức Phó chủ tịch thường vụ tỉnh, có thể nói là nắm chắc 99%.
Tiếu Quân Dân nghe xong, thực sự cảm động nói:
- Thật không ngờ, Phó chủ tịch Tống và Phó chủ tịch Sở lại có ngọn nguồn này!
- Ha ha…
Trong phòng riêng của hai người, hiểu lòng nhau lại cười vang.