Ôn Nhã chờ mấy người bà con thân thích, sau đó thì đến trại tạm giam đưa di hài của ba về.
Tám giờ sáng, Liễu Hải đã lái xe tới thành phố Đông Lâm, rồi Trương Nhất Phàm cùng hắn quay về Thông Thành.
Ở đó, Hà Tiêu Tiêu từ sáng sớm tinh mơ đã mở sẵn cửa phòng chờ người yêu đến. Lúc đến Thông Thành thì đã gần chín giờ, quãng đường giữa hai thành phố này vừa vặn mất một tiếng đồng hồ ngồi xe.
Sau khi đến khách sạn, Trương Nhất Phàm dặn dò Liễu Hải:
- Cậu cứ về trước đi, xe thì để lại cho tôi.
Liễu Hải đưa chìa khóa xe cho hắn, rồi bắt taxi rời đi.
Trương Nhất Phàm lái xe đến khách sạn Thông Trình, chạy thẳng lên phòng 1314. Mới đầu năm nên khách thuê phòng còn ít, trong thang máy gần như không chạm mặt vị khách nào.
Vừa ấn chuông cửa, Hà Tiêu Tiêu ra mở cửa, ánh mắt quyến luyến, mỉm cười đứng ở bậc cửa. Trương Nhất Phàm đóng cửa bước vào, Hà Tiêu Tiêu liền giúp hắn cởi áo khoác.
Hai người đã lâu không gặp mặt, Hà Tiêu Tiêu không nhào vào lòng hắn như Thẩm Uyển Vân, mà lại đi rót ngay cho Trương Nhất Phàm một chén trà nóng.
- Tiêu Tiêu, lại đây ngồi một lát đi.
Trương Nhất Phàm kéo cô đến ngồi bên cạnh mình. Hà Tiêu Tiêu liền đỏ mặt, bị Trương Nhất Phàm kéo mạnh, cô liền ngồi ngay lên đùi hắn.
Ôm cơ thể mềm mại của Hà Tiêu Tiêu vào lòng, Trương Nhất Phàm có chút xao động. Dù sao cũng đã qua một khoảng thời gian dài hắn không dây dưa như thế này, từ khi Thẩm Uyển Vân rời đi, cũng được một hai tháng rồi.
Nhưng vì tay hắn lạnh quá, hắn không dám đưa vào trong áo của Hà Tiêu Tiêu. Hà Tiêu Tiêu kéo hai tay của hắn đặt vào giữa hai chân mình để ủ ấm.
- Anh Nhất Phàm, thời gian gần đây anh bận lắm phải không?
- Ừ!
Trương Nhất Phàm gật đầu.
- Gần đây có chút rắc rối, còn em thì sao? Bất động sản ở Hải Nam diễn biến thế nào?
Hà Tiêu Tiêu cười bí hiểm:
- Cũng tàm tạm! Cũng lời được một ít. Theo như chú Hai nhận định thì bất động sản ở Hải Nam đóng băng từ năm 1993, trải qua nhiều năm như vậy đến bây giờ có thể coi là thời điểm phục hồi, không ngờ tình hình lại không được lạc quan như vậy. Nhưng không sao, mảnh đất của chúng ta đã bán cho quân đội rồi. Vậy nên giá cả cũng tạm ổn, cũng kiếm được gần hai triệu.
- Em giỏi thật, như thế mà cũng có thể kiếm được tiền.
Trương Nhất Phàm hôn cô một cái, coi như khen thưởng.
Nhưng Hà Tiêu Tiêu lại nghiêm túc nói:
- Tất cả đều phải cảm ơn chú Hai, không có chú ấy giúp đỡ, chỉ sợ khó tránh khỏi thua lỗ. Anh Nhất Phàm, anh nói có cần cảm ơn chú ấy một chút không, chú ấy vẫn luôn hết mực chăm sóc em.
- Ha ha… Chú Hai là người nhà, nói gì mà cảm ơn với không cảm ơn chứ. Không có gì đâu, về phần chú ấy, anh sẽ tự lo liệu.
Tay của Trương Nhất Phàm đã ấm lên nhiều rồi, hắn bưng cốc trà lên uống mấy ngụm.
- Thế này nhé, để em kiếm thêm chút tiền nữa, rồi mình lập một cái quỹ thì thế nào? Sau đó anh lại lấy số tiền này tiếp tục đầu tư vào thị trường chứng khoán. Bây giờ thằng cha George Soros cũng đi rồi, thị trường chứng khoán Hongkong đã hồi phục trở lại bình thường.
Thông tin George Soros thất bại rồi chạy khỏi Hongkong đã dần lan truyền trong giới tài chính, từ thời điểm năm 1996 Hongkong được trao trả về cho Trung Quốc, chỉ số Hang Seng từng bước được kéo lên, vào năm 1997 đã đạt đến mức cao nhất mà trước nay chưa từng có.
Đúng vào thời điểm này, chính phủ Hongkong đã phát hiện ra một âm mưu tài chính bí mật, chính quyền cấp cao Hongkong lập tức hướng vào đại lục để tìm kiếm sự trợ giúp. Vì thế, cuộc đại chiến tài chính từ trước đến nay chưa từng có đã được mở màn.
Chỉ có điều, từ năm 97 đến nay, Hongkong được trao trả về, George Soros mặc dù nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ phía chính phủ Trung Quốc, nhưng vẫn thất bại thê thảm, cuối cùng bỏ chạy khỏi Hongkong.
Thông tin này phải rất lâu sau đó mới được tuyên bố rộng rãi, lúc này thị trường chứng khoán của Hongkong và đại lục cũng đã dần dần khôi phục trở lại bình thường. Vì vậy, Trương Nhất Phàm quyết định để Hà Tiêu Tiêu một lần nữa đầu tư vào thị trường chứng khoán.
Nghe nói phải tăng cường sức mạnh tài chính, còn phải lập một tài khoản, Hà Tiêu Tiêu có chút lo lắng. Trương Nhất Phàm đem một lượng tiền lớn như vậy giao vào tay mình, khiến trái tim Hà Tiêu Tiêu có chút căng thẳng, đập dồn dập.
Trương Nhất Phàm hiểu được tâm trạng của cô, vỗ nhẹ mông cô, nói:
- Đi nào, ngủ một giấc trước đã, việc này để bàn sau. Tối hôm qua anh không ngủ được, mệt chết rồi đây.
Hà Tiêu Tiêu đứng lên, hai người liền đi đến bên giường, cô nói:
- Để em cởi đồ cho anh!
Hà Tiêu Tiêu tiến đến nhẹ nhàng giúp Trương Nhất Phàm cởi cúc áo.
Nhìn thấy Hà Tiêu Tiêu ân cần, nhu mì như vậy, Trương Nhất Phàm trong lòng rung động, có chút không kiềm chế được bản thân. Hà Tiêu Tiêu cau mày thương xót nói:
- Đã mất ngủ cả một đêm rồi, anh nghỉ ngơi một lát đi, chuyện kia chúng ta để sau được không?
Hà Tiêu Tiêu giống như dỗ dành trẻ con, bảo Trương Nhất Phàm lên giường nằm. Rồi cô cũng cởi đồ, chỉ mặc mỗi đồ lót nằm bên cạnh hắn.
Nằm trong chăn, Trương Nhất Phàm ôm cô, trong lòng không ngừng nổi lên ham muốn, không có cách nào đi vào giấc ngủ. Hà Tiêu Tiêu lẽ nào lại không hiểu tâm tư của hắn? “Đã lâu không chạm vào mình rồi, anh ấy chắc đói khát lắm rồi. Ôi! Lớn như vậy rồi mà vẫn giống như đứa trẻ.”
Hà Tiêu Tiêu nhìn Trương Nhất Phàm, nói:
- Anh ngủ đi, em giúp anh cho ra nhé?
Làm chuyện đó cũng cần sức khỏe, Hà Tiêu Tiêu biết Trương Nhất Phàm một đêm không ngủ, cơ thể chắc chắn không chịu đựng nổi, cô đành cố mà làm vậy, muốn học theo những tình tiết trong mấy bộ phim Nhật Bản kia, giúp hắn hút ra. Như vậy Trương Nhất Phàm có thể nằm không cần cử động, mà vẫn hưởng thụ được sự sung sướng của đời người.
Giây phút này Trương Nhất Phàm lại đột nhiên nhớ đến lúc Đổng Tiểu Phàm cho hắn, cảm giác đó quả thật rất ngọt ngào. “Nhưng không biết kỹ thuật dùng miệng của Hà Tiêu Tiêu như thế nào?” Hắn còn đang mải nghĩ chưa kịp trả lời thì Hà Tiêu Tiêu đã rúc vào trong chăn.
Rất nhanh, hắn liền cảm thấy bị hai bàn tay nhỏ bé trơn mềm nắm lấy, sau đó một cảm giác ấm áp bao trùm chỗ đó, đồng thời nhẹ nhàng đi chuyển.
Trương Nhất Phàm không kìm nổi khe khẽ “ồ” lên một tiếng, không ngờ Hà Tiêu Tiêu còn làm hắn khoan khoái hơn cả Đồng Tiểu Phàm. Tuy hai người đều là lần đầu tiên làm việc này, nhưng Hà Tiêu Tiêu rất cẩn trọng, tuyệt đối không để răng chạm vào nơi đó, cô biết dùng môi ngậm chặt, đồng thời chậm rãi di chuyển, khiến Trương Nhất Phàm thích thú không nói nên lời.
Hà Tiêu Tiêu ở trong chăn, dường như cảm nhận được sự khác thường của Trương Nhất Phàm, cô liền tăng thêm lực. Hai cánh môi mỏng, gắt gao cọ xát vào cái vật đang dựng đứng kia, chiếc lưỡi linh hoạt ở bên trong không ngừng khuấy động, nhẹ nhàng mà có lực quét qua đầu chỗ đó.
Sự khoan khoái khi bị đầu lưỡi quét qua, khiến cho cả người Trương Nhất Phàm rung lên, hóa ra cách làm này cũng có thể khiến người ta cảm thấy khoái cảm đến như vậy.
Thượng Đế đúng là nhà sáng tạo vĩ đại, đã sáng tạo ra đàn ông và phụ nữ, hơn nữa còn sáng tạo ra loại công cụ truyền bá vĩ đại nhất này trên cơ thể họ. Đàn ông và phụ nữ, cũng giống như hai chữ “lồi” (凸) và “lõm”( 凹) trong tiếng Hán.
Sự thần kỳ của chữ Hán dường như không thua kém gì so với sự vĩ đại của Thượng Đế, mà phụ nữ đã làm cho hai chữ này kết hợp một cách hoàn mỹ với nhau, tạo nên một loài động vật hoàn mỹ có chỉ số thông minh cao nhất trên thế giới này.
Kẻ chưa từng được hưởng thụ kiểu đãi ngộ đặc biệt này như Trương Nhất Phàm, không ngờ chỉ trong hai ba ngày ngắn ngủi, lại cảm thụ được cách sinh hoạt cực lạc chốn nhân gian này, hơn nữa còn trên cơ thể của hai người phụ nữ khác nhau.
Hà Tiêu Tiêu ở trong chăn kín đến không thở nổi, ló đầu ra, hỏi:
- Dễ chịu không?
Trương Nhất Phàm không nói gì, thấy vẻ mặt là lạ làm cho Hà Tiêu Tiêu nhất thời không biết làm sao. Còn tưởng rằng Trương Nhất Phàm không hài lòng, liền tủi thân nói:
- Em chỉ là học theo mấy bộ phim thôi, nếu như không thoải mái, thì để em ngồi lên trên nhé!
Nhìn thấy Hà Tiêu Tiêu cởi nốt chiếc quần lót cuối cùng trên người, phía dưới của Trương Nhất Phàm trở nên rất cứng, rất cứng, có cảm giác cứng đến nỗi không thể bẻ gãy được. Hắn không để Hà Tiêu Tiêu tiếp tục áp dụng cách thức mới lạ kia nữa, dù rất thoải mái, nhưng hắn vẫn muốn làm những động tác mang tính bản năng kia.
Cơ thể nhẵn bóng của Hà Tiêu Tiêu ngồi trên người Trương Nhất Phàm, sau đó chậm rãi ngồi xuống phía dưới. Đột nhiên, cô phát ra một âm thanh mê hồn:
- A ——
Đã lâu không nghe thấy tiếng Hà Tiêu Tiêu kêu, Trương Nhất Phàm cũng không thể khống chế được bản thân nữa, liền dùng lực đem Hà Tiêu Tiêu từ trên người mình xoay xuống bên dưới rồi ngồi dậy đè lên trên, “Thật chịu không nỗi nữa! Tiểu yêu tinh này —— ......”
Lần này, Trương Nhất Phàm lại thể hiện sức chiến đấu bền bỉ, mùa đông lạnh như thế, không ngờ Trương Nhất Phàm lại chiến đấu đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi. Trên bộ ngực rắn chắc, mồ hôi giống như hạt đậu tương, từng giọt từng giọt rơi lên người Hà Tiêu Tiêu.
Trên làn da trắng như tuyết kia thoáng chốc đã có thêm rất nhiều vết đọng mồ hôi.
Bốn mươi phút, suốt bốn mươi phút tròn không ngừng chạy nước rút, cuối cùng hắn mới quyến luyến mà bắn ra như trút nước.
Suốt cả quá trình, Hà Tiêu Tiêu chỉ biết cắn chặt một góc chăn, đến khi hắn từ người cô ngã xuống, Hà Tiêu Tiêu mới được giải thoát trong nháy mắt.
“Trời ơi! Anh ấy quả thật là một Chiến thần.”
Vốn dĩ muốn xuống giường lấy khăn mặt, nhưng Hà Tiêu Tiêu cả người chẳng còn chút sức lực nào nữa, chỉ có thể nằm như vậy không động đậy được. Trương Nhất Phàm vẫn còn đè lên người cô, làm cho cô đến thở cũng thở không ra hơi.
Đợi sau khi Trương Nhất Phàm xoay mình nằm xuống, Hà Tiêu Tiêu mặt đỏ như lửa, cả người đều nóng bừng bừng.
Xong việc rồi, Trương Nhất Phàm vẫn còn ôm chặt lấy cô, không nỡ buông ra, Hà Tiêu Tiêu đau lòng vuốt ve mặt hắn :
- Sao lại liều mạng như vậy! Người ta cũng chẳng có hoa cho anh đâu! Đã mệt như vậy rồi, nghỉ ngơi một lát đi được không?
- Đừng cử động, ngủ cùng anh một lát!
Trương Nhất Phàm ôm chặt cô, một tay đặt lên chỗ mềm mại kia. Hà Tiêu Tiêu gật đầu, dịu dàng nói:
- Ừ! Em ngủ cùng anh.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm nặng nề chìm vào giấc ngủ, tâm trạng Hà Tiêu Tiêu lại phấn khích giống như đang bay vậy.
Từ khi quen biết Trương Nhất Phàm, quỹ đạo cuộc đời cô đã thay đổi rất nhiều. Cô phát hiện ra rằng “Bản thân mình càng ngày càng dựa dẫm vào người đàn ông này, anh ta chính là tất cả của mình.”
“Hôm qua mẹ còn thúc giục mình, không phải tìm một người bạn trai là ổn sao?” Nhưng Hà Tiêu Tiêu luôn tìm cớ thoái thác. “Quan hệ giữa mình và Trương Nhất Phàm đã làm cho mẹ nảy sinh hoài nghi rồi.”
Phụ nữ trong thiên hạ đều rất nhạy cảm, là mẹ của Hà Tiêu Tiêu, bà không tin trên đời có người đàn ông tốt như vậy, sẽ không cần bất kỳ sự báo đáp nào, cam tâm tình nguyện cho đi. Nào là nhà, nào là tiền, lại cả điện thoại, áo quần, thuốc bổ, tất tần tật mọi thứ đều lo lắng chu đáo.
Nghĩ đến chuyện con gái trở thành tình nhân của người ta, trong lòng mẹ của Tiêu Tiêu đau như dao cắt.
Bà cân nhắc xem có nên nói thật về thân thế của Hà Tiêu Tiêu không, như vậy Trương Nhất Phàm còn dám coi cô là tình nhân nữa không?
Lời nói của mẹ vẫn khiến Hà Tiêu Tiêu bối rối, cô đã 24 tuổi rồi, quả thật nên tìm người yêu rồi, nhưng quan hệ với Trương Nhất Phàm lại không thể nói ra được. Bởi vì lão người tình hiện tại của mẹ cô lại chính là ngài Phó bí thư tỉnh.
“Ông ấy là quan lớn như vậy, liệu họ có đồng ý cho mình ở bên cạnh Trương Nhất Phàm mà không có danh phận gì không?” Hà Tiêu Tiêu thấy rất khó xử, cô kề sát mặt vào ngực Trương Nhất Phàm, dứt khoát không suy nghĩ gì nữa.