- Phương Cảnh Văn làm ăn cái kiểu gì thế, bố con ba người đều ở Tỉnh Tương, không ngờ đến một đứa trẻ cũng không bảo vệ nổi! Cái chết của Tông Hán, anh ta phải chịu trách nhiệm!
Cụ ông Lý gia quả thật là một thùng thuốc nổ, chỉ một câu cũng đã lôi Phương Cảnh Văn vào. Phương Cảnh Văn đường đường là một Chủ tịch tỉnh, đến chút khả năng đấy cũng không có sao? Con người một khi đã hồ đồ, thì cũng chẳng để ý đến cái gì cả.
Thực ra việc này, trách được ai đây?
Lý Tông Hán đâm chết người, chẳng lẽ lại không cho phép cảnh sát đi bắt? Vấn đề ở chỗ lần này đâm người là anh ta cố ý, rốt cục thì giữa anh ta và người chết đã xảy ra chuyện gì? Đã không còn có thể biết được nữa rồi.
Mặc dù bọn họ có thể đem chuyện này bôi đen đi, đem hết trách nhiệm đổ lên đầu Trương gia, nhưng chứng cứ trong tay người ta, chuyện này nếu quang minh chính đại mà làm, chắc chắn là chân đứng không vững.
- Tôi không cần biết các anh làm như thế nào? Cái chết của Lý Tông Hán nhất định phải cho họ nếm mùi đau khổ, nếu không thì bọn họ thật sự nghĩ là Lý gia không có người nữa rồi! Tôi đang ép không cho Lý Tông Huy hành động không có nghĩa là tôi có thể nén được cơn giận này. Sự việc này, ông nói đi! Phương Cảnh Văn có nên ra đây nói một lời?
Cụ ông Phương gia còn chưa nói câu nào, ông Lý lại nói
- Nếu anh ta không làm được, để anh ta xuống đi, tôi kêu người khác đỡ. Tôi không tin, Tỉnh Tương thật là thiên hạ của Trương gia bọn họ! Tạ Kiến Quốc anh ta đi đâu rồi? Tôi thấy cái tên bí thư tỉnh ủy này có vấn đề!
Ông cụ Phương nhắc nhở một câu:
- Lão Lý, bình tĩnh một chút đừng vội, người chết đi không thể sống lại được, mà chuyện này còn liên quan đến người nước ngoài, sự việc làm không dễ. Nếu thật sự muốn làm, chỉ sợ cũng phải đợi sau khi chuyện này qua đi mới được, nếu chẳng may bên bộ ngoại giao người ta làm ầm ỹ lên, cũng không có cách nào báo cáo kết quả!
Nhắc đến bộ ngoại giao, cụ ông Lý gia quả nhiên bình tĩnh lại, chuyện này đúng là có một chút phiền phức, chủ yếu là có liên quan đến người nước ngoài. Nếu bên kia người ta không chịu bỏ qua, sự việc quả thật cũng không dễ làm?
Nhất là khi nghe bên kia Phương Nghĩa Kiệt báo cáo, Lý Tông Hán bị tình nghi cố ý đả thương người, có cuộn băng tư liệu trong máy quay làm chứng. Mà tất cả đều nằm trong tay Trương Nhất Phàm, nếu đoạn video tư liệu này được công bố ra ngoài, áp lực bên bộ ngoại giao cũng không nhỏ, chỉ sợ Tổng bí thư cũng ngồi không yên.
Lời này của cụ ông Phương thật ra là để nhắc nhở ông ta, chỉ là vừa rồi trong cơn thịnh nộ, ông ta chưa nghĩ nhiều như thế.
Trong tay Trương Nhất Phàm có video Lý Tông Hán cố tình đâm người, mà tin tức quan trọng thế này, ông cụ Phương vẫn chưa tiết lộ ra, ý của ông ta là muốn Trương Lý hai nhà xung đột mạnh hơn một chút, có lẽ Phương gia có thể ở giữa mà hưởng lợi.
Nếu Lý hệ vì chuyện này, thật sự làm ầm ĩ lên với Trương gia, thu lợi nhiều nhất chính là Phương gia với Thẩm gia bọn họ. Có lẽ ông ta thật sự nhân cơ hội này, kiếm được chút lợi ích.
Nhưng hậu quả cũng rất nghiêm trọng, hai nhà này dậm chân dậm tay đều có thể khiến vài nhân vật trong kinh thành nghiêng ngả. Nếu thật sự làm ầm ĩ lên, sợ là tai bay vạ gió, hơn nữa Lý gia gây sự thế nào? Ông ta không quan tâm sao?
Từ Lý gia đi ra, cụ ông Phương liền cân nhắc trong lòng, kết quả xấu nhất tốt nhất của việc này.
Mà lúc này Trương Kính Hiên ở kinh thành thông qua internet nhận được file Trương Nhất Phàm gửi đến từ Song Giang, cũng nhận được đoạn băng kia. Ông với cụ ông Thẩm gia xem xong đoạn băng này, nghe Trương Nhất Phàm nói trong điện thoại, đã tự mình niêm phong đoạn băng này lại, không cho truyền thông biết.
Cụ ông Thẩm không thể không cảm thán, đứa trẻ này là đang lấy đại cục làm trọng. Nếu hắn thật sự đem đoạn băng này công bố ra ngoài, sợ là thật sự sẽ dẫn đến một làn sóng giữ dội đây. Tiếc rằng, sợ là Lý gia cũng không hiểu được sự khổ tâm của hắn.
Mà Ủy ban nhân dân và thành phố Song Giang đang đối mặt với một vấn đề rất khó xử. Emi yêu cầu Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, đưa ra một cách nói, trợ lý của mình không thể chết không rõ ràng như thế được.
Trương Nhất Phàm đem vấn đề này thảo luận trên cuộc họp, mà Phương Nghĩa Kiệt lần đầu tiên đến văn phòng Bí thư thành ủy. Ông ta muốn biết sự thật của việc này. Trương Nhất Phàm cũng không dấu ông ta, đem bật đoạn băng đó cho ông ta xem.
Đây là lần đầu tiên Phương Nghĩa Kiệt với Trương Nhất Phàm hai người trao đổi đối diện với nhau trong phòng làm việc. Phương Nghĩa Kiệt cũng biết tính chất nghiêm trọng của việc này, Lý Tông Hán tuy đã chết rồi, nhưng hành vi của anh ta thật sự đã tạo thành một ảnh hưởng tồi tệ rất lớn.
Bây giờ ông ta mới hiểu được nỗi khổ tâm của Trương Nhất Phàm, nếu không phải là hắn ta kịp thời phong tỏa đoạn băng tư liệu này, tin tức này bị truyền thông biết, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố xử lý việc này vô cùng khó xử. tập đoàn Âuphil chắc chắn sẽ rút lui đầu tư, mà sẽ gây sức ép tới bộ ngoại giao.
Nếu như Thành Ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có thể xử lý chuyện này thành tai nạn giao thông bình thường, mọi việc đều dễ bàn bạc. Nhiều lắm thì bồi thường ít tiền, việc này cũng cùng cũng có thể giải quyết. Vì trong cái thế giới hiện đại hóa này, ai có thể bảo đảm ngày nào đó không xảy ra tai nạn giao thông.
Vì muốn thuyết phục Emi Trương Nhất Phàm sớm đã cho người đem máy ghi hình ở ngã tư khách sạn Hải Thiên gỡ xuống, thay vào một cái bị hỏng.
Hai người vốn đối đầu với nhau, lần đấu tiên đứng trên cùng một chiến tuyến, sau cùng quyết định để Trương Nhất Phàm đi thuyết phục Emi, Phương Nghĩa Kiệt đi phản ứng sự thật của chuyện này. Về phần người nhà Lý gia tin hay không tin, điều đó đối với Trương Nhất Phàm lúc này mà nói, cũng không quan trọng.
Bọn họ muốn đem sự việc làm cho phức tạp hóa, quốc tế hóa đối với mình dường như cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn.
Tỉnh ủy phái người đến điều tra vụ án tai nạn giao thông này và nguyên nhân cái chết của Lý Tông Hán, Trương Nhất Phàm không lộ diện, đều do Phương Nghĩa Kiệt đi ứng phó. Mà Phương Nghĩa Kiệt sau khi lấy được đoạn băng cũng lập tức chuyển cho Phương Cảnh Văn, rồi Phương Cảnh Văn thông qua internet chuyển đến kinh thành.
Lý gia và Phương gia hai cụ ông xem được đoạn băng này, trầm mặc rất lâu.
Cảnh tượng Lý Tông Hán cố ý đâm người, không gạt ra được khỏi đầu của hai người. Mà chính là đoạn băng tư liệu muốn tính mạng người này, được Thành phố Song Giang che giấu đi, nếu thật sự công bố với công chúng, sợ là vấn đề này sẽ gây náo loạn lớn.
Chỉ có bộ ngoại giao với đại sứ quan bên kia thôi cũng đã đủ khó đối phó!
Ông cụ Lý nhắm mắt lại, cuối cùng cũng đưa ra một quyết định đau khổ, đem di thể Lý Tông Hán đưa về trước rồi tính sau.
Quyết định này là một loại thỏa hiệp, cũng là một loại không có cách nào của cách nào. Ông cụ Phương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ông cụ Lý gia có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như thế.
Sau khi cụ ông Lý thở dài, bỗng nhiên hỏi một câu:
- Trương Nhất Phàm đó là người thế nào?
Cụ ông Phương gia thật ra cũng không biết nhân vật Trương Nhất Phàm này. Trước đây người này không lọt vào mắt xanh của bọn họ, nhưng hôm nay ông ta đặc biệt dò la một chút.
- Trương Nhất Phàm là người đời thứ ba tương đối xuất chúng kiêu ngạo của Trương gia. Nghe nói vừa tốt nghiệp đại học ra, liền che dấu thân phận của mình chạy xuống thị trấn nhỏ phía dưới làm Chủ tịch thị trấn, chỉ vẻn vẹn trong vài năm ngắn ngủi đã leo lên được vị trí hiện tại.
Cụ ông Lý gia hơi sửng sốt, người trẻ tuổi bây giờ vẫn còn người tinh thần can đảm và quyết đoán như thế ư? Lại dám đẩy mình đến tầng cơ bản để rèn luyện. Nếu Lý Tông Huy con cháu thế hệ này của họ, cả ngày ở kinh thành ăn chơi đàng điếm, so với hắn ta thật là còn thua không biết bao nhiêu bậc.
Vì sao trong thế hệ thứ ba của mình, không có lấy một người khiến cho mình vừa ý? Cho dù là làm tú cũng tốt!
Cụ ông Lý gia ngâm nga hồi lâu, trong mắt hiện lên một tia sáng cổ quái.
Trương Nhất Phàm! Ông ta lặng lẽ đọc trong lòng, ghi nhớ cái tên này.
Mấy hạng mục của Công ty Âuphil dừng lại rồi, Emi rất tức giận với việc này, cô yêu cầu chính phủ phải có ý kiến, nếu không cô sẽ đem chuyện này giao cho lãnh sự quán giải quyết.
Trước mặt cô, duy nhất có thể nói được cũng chỉ có Trương Nhất Phàm.
Để làm công tác tư tưởng cho Emi, hai ngày nay Trương Nhất Phàm đều ở cùng cô. Emi đền nghị muốn xem đoạng băng ghi hình tai nạn xe. Trương Nhất Phàm nói với cô đoạn băn đó sớm đã hỏng rồi, trong phòng kỹ thuật không có ghi chép.
Emi không tin, đem người đến đại đội cảnh sát giao thông thăm dò bản ghi chép. Kết quả cũng không ngoài những gì mình biết, cuối cũng vẫn là không có tác dụng gì.
Mặc dù Trương Nhất Phàm rất muốn mượn chuyện này, để áp chế Lý gia xuống nhưng dẫu sao cũng ảnh hưởng đến sợ phát triển và danh dự quốc tế của Thành phố Song Gianh, hắn cân nhắc nhiều lần, hay là để quyền quyết định này cho các vị cụ ông đi xử lý.
Mà di thể của Lý Tông Hán chiều ngày thứ hai đã được người nhà Lý gia lấy đi.
Tâm trạng của Emi vẫn không thật tốt, cái chết của trợ lý khiến cô trở nên nặng nề, Ôn Nhã có an ủi cô thế nào đi nữa cũng vô dụng.
Sự việc của bên Vương Phú Nhân, cô vẫn giúp đỡ giải quyết rồi, từ nước ngoài gọi hai kiến trúc sư đến chỉ đạo toàn bộ quá trình, nhưng về hạng mục đầu tư của Âuphil đã tạm thời dừng lại.
Trương Nhất Phàm cũng không biết phải khuyên cô như thế nào, Emi là chính mình gọi về, giờ đây trợ lý của cô xảy ra chuyện, bản thân lại không thể giúp cô, ngược lại còn che giấu chân tướng sự việc. Điều khiến cho Trương Nhất Phàm lần nào nhìn thấy cô đều cảm thấy vô cùng áy náy.
Chỉ tiếc, sự việc này hắn không có cách nào đưa cho Emi một lời giải thích đầy đủ.
Ôn Nhã xuất thân là luật sư, Emi tinh thần rất suy sụp nói với Ôn Nhã:
- Chuyện này tạm thời phải nhờ cô giúp đỡ rồi, tất nhiên là về vấn đề bồi thường.
Đối với những vụ án có tính chất đã quốc gia này, Ôn Nhã cũng cảm thấy có chút áp lực, tuy nhiên Emi đã ủy thác cho cô, chô chỉ có thể tỏ ra làm hết sức mà thôi.
Như những loại tai nạn giao thông bình thường, nếu trong nước, bình thường bồi thường từ vài vạn đến mười vạn, phần lớn là có thể dàn xếp vấn đề. Đương nhiên định mức này chỉ có thể đối với dân chúng bình thường, đổi là một người có chút thân phận, bồi thường lại nói về chuyện khác.
Mà vụ án lần này, liên quan đến người Hoa nước ngoài, số tiền bồi thường đương nhiên không nhỏ. Ngay khi Ôn Nhã chuẩn bị tiếp nhận vụ án này, đại sứ quán Singapore không ngờ ra mặt rồi.
Tuy rằng cuối cùng cũng là do Lý gia bỏ tiền kết thúc vụ án này, nhưng sự việc vẫn đi thẳng tới trung ương. Xem ra cuộc sống của Lý gia cũng không dễ chịu, nghe nói bị các vị lãnh đạo cấp cao hung hãn mỉa mai một phen.
Lý Tông Hán đã chết rồi, kết thúc một cuộc sống đầy rẫy những tội ác của anh ta.
Nhưng nó lại đem đến cho Lý gia một vết sẹo khó có thể lành, đối với Lý gia mà nói, chẳng những mất đi một người con, hơn nữa còn mất mặt nữa. Nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy cuộn băng tư liệu, phỏng chừng sớm đã nhảy dựng lên rồi.
Hoặc là, nếu thay đổi là một tình huống khác, không có sức ép của bộ ngoại giao với đại sứ quán Singapore, bọn họ cũng sớm nhảy dựng lên rồi. Chỉ là, mọi việc không phát triển theo hướng bọn họ nghĩ.
Phiền muôn nhất vẫn phải nói tới Lý Tông Huy, em trai chết không rõ ràng thế này mà cụ ông vẫn ém lại, không chịu ra tay, việc này đối với người luôn được nuông chiều như anh ta mà nói, quả thực còn khó chịu hơn là giết anh ta.
Lý Tông Huy muốn ra khỏi kinh thành, anh ta không muốn ở lại nơi này nữa, muốn ra ngoài đi dạo, gặp mặt Trương Nhất Phàm.