Không bao lâu sau, hắn nhận được lệnh từ Bắc Kinh gửi đến, đưa Lý Tông Huy trở về Bắc Kinh. Đây là lệnh đích thân ba gửi xuống, Trương Nhất Phàm lập tức hiểu ra, hai nhà họ Trương Lý đã đạt được thỏa thuận gì đó.
Đám người Đường Vũ ào ào từ bên ngoài đi vào, tuy là đến chậm một bước, nhưng bọn họ thành tâm cũng là điều đáng tin. Trong việc này, Liễu Hải chịu không ít chấn động, Diệp Á Bình lại càng muốn nhận lỗi với Bí thư Trương.
Đương nhiên, chuyện này cũng không thể trách họ, mọi người cùng ngồi trong bàn rượu ở khách sạn Song Giang, cùng an ủi lãnh đạo. Trên bàn rượu, Trương Nhất Phàm nhắc nhở mọi người, đặc biệt là trong thời điểm quan trọng, nhất định phải chú ý đến hành vi chuẩn mực của bản thân, không nên để lại nhược điểm cho người khác tóm được.
Lần này Lý Tông Huy có thể thoát được tội chết, nhưng nhà họ Lý tất nhiên sẽ phải trả một cái giá tương đương, bọn họ phải chịu thiệt, nhất định sẽ đấu tranh đến cùng, sẽ dẫn đến sự báo thù điên cuồng.
Thế lực của nhà họ Lý, rõ ràng không thể xem thường được. Con người một khi đã phát điên, hậu quả sẽ rất khó lường trước. Giống như lần này Lý Tông Huy chính là phát rồ, một lòng một dạ muốn tìm Trương Nhất Phàm để báo thù.
Kỳ thực mà nói, chuyện của Lý Tông Huy cũng không liên quan nhiều đến Trương Nhất Phàm, chỉ là trong lòng những người bọn họ gây chuyện, những người từ lâu đã quen biết nhà họ Trương sẽ gây khó dễ cho họ.
Không ngờ rằng sau đó mấy ngày, Trương Nhất Phàm nhận được tin từ Bắc Kinh, Lý Tông Huy bị nộp tiền bảo lãnh và được tha, điều kiện được tha là nhà họ Lý phải lùi về tuyến hai. Nghe được tin này, Trương Nhất Phàm thở dài một cái.
Tin này chắc chắn có ý, từ nay về sau sẽ không còn những ngày tháng của tứ đại gia tộc nữa, gia tộc lớn nhất là lão gia nhà họ Lý đã lùi về sau, do đó trở thành cục diện kiềng ba chân.
Mà trước mắt hai nhà Trương Thẩm lại hợp thành khối liên minh mạnh mẽ, khiến cho thực lực yếu như nhà họ Phương phải kiêng nể. Nhà họ Lý sụp đổ rồi, họ không còn chỗ dựa nào nữa. Sau khi thỏa thuận này đạt được, người nhà họ Phương cũng cẩn thận hơn, không dám kiêu ngạo ngông cuồng như vậy nữa.
Thẩm Kế Văn từ Bắc Kinh đến, trên đường đi liền gọi điện cho Trương Nhất Phàm:
- Anh Phàm, tôi đến tỉnh Tương rồi, buổi chiều sẽ đến thành phố Song Giang. Đến lúc đó sẽ giới thiệu cho anh một người.
Trương Nhất Phàm cười ha hả trả lời:
- Đến đúng lúc lắm, anh em chúng ta lâu rồi chưa uống một ly.
Thẩm Kế Văn đến đây, Trương Nhất Phàm đoán rằng nhất định anh ta muốn đầu tư ở thành phố Song Giang. Bởi vì nhà họ Lý sụp đổ, quan hệ giữa nhà họ Trương và họ Thẩm lại càng thân thiết hơn, nghe nói anh ta và Triệu Khả Hinh cuối năm nay sẽ kết hôn.
Buổi chiều sắp đến giờ tan sở, Vương Phú Nhân gọi điện đến, cẩn thận xin ý kiến của Trương Nhất Phàm, nghi thức của buổi lễ cơ bản đã hoàn thành, các khâu cụ thể đều đã xong, ông ta muốn mời Trương Nhất Phàm tối nay cùng đi ăn cơm, sau đó bàn bạc một chút.
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ:
- Buổi tối tôi có khách rồi. Chi tiết cụ thể, ông tìm Chủ tịch thành phố Phương đi!
Được sự cho phép của Bí thư Trương, Vương Phú Nhân mới dám gọi điện thoại cho Phương Nghĩa Kiệt.
Buổi tối, Trương Nhất Phàm nhận lời mời đến làng chài Bắc Hải, bây giờ việc kinh doanh của những người ăn hải sản ở nội địa rất phát đạt. Trương Nhất Phàm không biết người mà Thẩm Kế Văn muốn giới thiệu với hắn là ai, đợi đến khi anh ta đi vào phòng riêng mới phát hiện, hóa ra là Tạ Mạnh Phi!
Sự xuất hiện của Tạ Mạnh Phi khiến cho hắn rất bất ngờ. Bởi vì Trương Nhất Phàm biết rằng, Tạ Mạnh Phi cũng làm chức vụ không lớn không nhỏ ở trong Tỉnh. Chẳng qua là một công tử giống như anh ta, không có hứng thú gì với đi làm, nhiều người trong bọn họ đều có việc kinh doanh của mình ở bên ngoài.
Sau khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm, không để thẩm Kế Văn giới thiệu, Tạ Mạnh Phi liền đưa tay ra:
- Bí thư Trương, đã lâu không gặp!
Thẩm Kế Văn thốt lên:
- Hóa ra hai người quen nhau, tôi còn muốn làm một người tốt bụng, bây giờ thì tốt rồi, tôi chẳng có việc gì nữa.
Thẩm Kế Văn ngồi xuống, nâng ly lên nói:
- Nếu chúng ta đã quen biết nhau, thôi nói những điều vô ích đi, uống hết ba ly rồi nói tiếp chuyện chính.
Trương Nhất Phàm vẫn giữ nụ cười trên mặt, sau khi uống hết ba ly, Tạ Mạnh Phi liền nói:
- Bí thư Trương, cảm ơn anh nể tình thằng em này. Nếu không chê, về sau tôi vẫn muốn gọi anh một tiếng anh Phàm.
Xem ra Thẩm Kế Văn rất thân với anh ta, tùy tiện vỗ vào Tạ Mạnh Phi:
- Nhất Phàm, Mạnh Phi là bạn của tôi, lần này anh ta đến thành phố Song Giang, là muốn làm hai hạng mục, cũng xem như là ủng hộ một chút cho sự phát triển của kinh tế Song Giang.
Trương Nhất Phàm nhìn Tạ Mạnh Phi, nghiêm mặt nói:
- Mạnh Phi, hai chúng ta không phải quen biết mới ngày một ngày hai, đến làm ăn ở thành phố Song Giang, tôi rất hoan ngênh. Nhưng nếu anh lợi dụng mối quan hệ quen biết của hai chúng ta, muốn đầu cơ trục lợi, thì tôi sẽ không vui đâu.
Sắc mặt Tạ Mạnh Phi hơi thay đổi, lại nâng ly rượu lên cười mỉa nói:
- Đâu có, đâu có, dưới quyền tôi có một đội công trình, nếu hai bên chính quyền của thành phố Song Giang có hạng mục nào tốt, anh Phàm cũng nên chiếu cố một chút, chất lượng công trình thì anh cứ yên tâm! Gan Tạ Mạnh Phi tôi có lớn thế nào cũng không dám đắc tội với anh?
Thẩm Kế Văn mỉm cười:
- Hai người đừng có dài dòng nữa, uống rượu, uống rượu!
Sau khi ba người uống với nhau một lúc, Trương Nhất Phàm vẫn khá nghiêm túc nói:
- Về việc đầu tư nghiêm chỉnh, từ trước đến nay Trương Nhất Phàm tôi không phản đối, hơn nữa còn tán thành cả hai tay. Trước đây cũng đã đọc trên báo nên tin tưởng hai người, kết quả của lần đầu tư này.
Trương Nhất Phàm chỉ không nói rõ, Lý Tông Hán chính là người đầu cơ trục lợi lớn nhất trong đó, Tạ Mạnh Phi đang ở trong vòng tròn này, sao màkhông thể hiểu được chứ? Lần trước cũng vì chuyện phi pháp, trêu trọc Trương Nhất Phàm, hắn đột nhiên xuất chiêu! Muốn làm cái việc cấm đầu cơ này, trước mắt cho tới bây giờ, vẫn còn rất nhiều nhà đầu tư bị vùi lấp trong đó.
Anh ta nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Nhất Phàm, liền suy nghĩ trong lòng, cái này nhuyễn vậy mà không ăn! Hắn không sợ mình sẽ nói chuyện giữa hắn và Lưu Hiểu Hiên ra sao? Nhìn Trương Nhất Phàm chững chạc đàng hoàng, Tạ Mạnh Phi liền mắng trong lòng: “Tên tiểu tử anh được lắm! Giả vờ khá thật!”
Trương Nhất Phàm châm thuốc:
- Hồ Lôi là bạn và anh em tốt nhất của tôi, tin tưởng các anh cũng như quen biết. Đầu tư ở thành phố Song Giang, từ trước tới nay tôi không nhúng tay vào, cũng không cho phép anh ta làm bậy. Nếu không tin, anh có thể đi hỏi anh ta. Hiện tại Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Song Giang đã quyết định, nhất định phải làm nó trở thành thành phố lớn thứ hai của tỉnh Tương, vì mục tiêu này, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố phải cố gắng rất lớn! Tin rằng đây là chuyện quá rõ ràng. Cho nên, bất kể là nhà đầu tư nào, đều không thể đi ngược lại với mục tiêu này!
Thẩm Kế Văn thấy Trương Nhất Phàm nghiêm túc như vậy, anh ta cũng thu lại ý cười hi hi ha ha, nói với Tạ Mạnh Phi:
- Lời của anh Phàm rất rõ ràng, nếu anh thật sự muốn công ty lớn mạnh, đây cũng là một cơ hội tốt. Dù sao thì dựa vào quan hệ và thân phận của anh, cơ hội nhận được các công trình của Ủy ban nhân dân thành phố là rất nhiều. Hơn nữa tôi cũng tin rằng, chỉ cần anh thành tâm thành ý làm, phía bên anh Phàm sẽ báo cho anh biết.
Tạ Mạnh Phi suy nghĩ lần nữa, gật đầu, nâng ly rượu lên nói:
- Vậy tôi xin cảm ơn anh Phàm trước vậy!
Trương Nhất Phàm gật đầu:
- Nếu như anh cảm thấy có thể nắm chắc được, gửi tài liệu trong tay qua đây, khi đấu thầu, tôi sẽ gọi điện cho Tống Vũ Hà, tin rằng cô ấy sẽ nể mặt. Hiện tại Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có rất nhiều công trình đang đấu thầu, công trình vận chuyển đường sông kia, anh hoàn toàn có thể thử.
Vừa rồi trong lúc nói chuyện, trong lòng Trương Nhất Phàm vẫn luôn cân nhắc, cảm thấy có thể tranh thủ nhân vật Tạ Kiến Quốc này một chút. Dù sao thì anh ta cũng đường đường là Bí thư Tỉnh ủy, bây giờ con trai của của ông ta lại đến thành phố Song Giang làm công trình, chỉ cần anh ta nghe lời, làm tốt công trình, công trình này cho ai làm mà chẳng là làm?
Còn về vấn đề Lưu Hiểu Hiên, hắn lại càng không cần lo lắng. Nếu Tạ Mạnh Phi dám giở trò, xem như là làm ngã chính mình, người nhà họ Trương sẽ không bỏ qua cho anh ta, anh ta không thể lấy địa vị của ông cụ đây ra đổi lấy chức Bí thư thành ủy nhỏ bé được.
Mình không làm cán bộ nữa, còn có thể làm kinh doanh, anh ta có một tài sản kếch xù, Tạ Mạnh Phi mà bị ba treo lên , anh ta muốn Đông Sơn tái khởi, e rằng không có bản lĩnh lớn như vậy.
Đối với tên Tạ Mạnh Phi này, mình trong chốn quan trường hay thương trường đều có thể đùa giỡn với anh ta. Bởi vì, Trương Nhất Phàm không hề để ý đến suy nghĩ gì của anh ta.
Tạ Mạnh Phi cân nhắc một hồi trong lòng, cảm thấy bản thân rõ ràng không có chỗ nào phải đối đầu với Trương Nhất Phàm. Vì vậy, đối với đề nghị ban nãy của Trương Nhất Phàm, cũng có thể suy nghĩ lại.
Dù sao thì đây cũng là hạng mục có quy mô, không phải đội công trình bình thường có thể nhận được. Trương Nhất Phàm đã rất nể mặt anh ta, Tạ Mạnh Phi liền kính hắn một ly:
- Cảm ơn anh Phàm giúp đỡ! Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức làm tốt công trình này.
Công trình trị thủy sông Hoàng là hình tượng của thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, toàn bộ đều là vốn của nhà nước. Thứ nhất là vì hình tượng, thứ hai là vì tiện cho dân, đây cũng là một trong những kế hoạch Trương Nhất Phàm cố gắng hết sức tạo điểm hấp dẫn cho Song Giang.
Sau công trình trị thủy sông Hoàng, còn có năm quảng trường rất lớn năm quảng trường này phân bố khắp bốn hướng Đông Tây Nam Bắc của toàn thành phố, chủ yếu là để làm các hoạt động tự do như khu vui chơi giải trí vào buổi chiều tối cho người dân trong thành phố, nơi buôn bán v.v…
Những điều này đều là các công trình hinh tượng nằm trong kế hoạch của nhà nước, bởi vậy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố rất coi trọng. Trương Nhất Phàm nói như vậy với Tạ Mạnh Phi, trong lòng Tạ Mạnh Phi tự khắc hiểu được dụng ý của hắn.
Bộ mặt này là dành cho ông đây, hy vọng sau khi anh ta trở về, sẽ truyền đạt một chút về tin này.
Một bữa cơm đã khiến Tạ Mạnh Phi ý thức được, một người không dễ đụng đến như Trương Nhất Phàm, bản thân phát hiện mối quan hệ giữa hắn và Lưu Hiểu Hiên, xem ra cũng chỉ có thể giữ mãi trong lòng, không nói với bất kỳ người nào.
Vừa bắt đầu, anh ta liền gõ một chút, nhắc nhở bản thân nếu không làm thực nghiệp, chỉ là tâm trạng đang ôm một một tờ đơn rách nát, sẽ không phải tham dự vào. Thái độ của hắn rất rõ ràng, đến cả người anh em của mình Hồ Lôi cũng không được ưu đãi tốt như vậy, Tạ Mạnh Phi anh cũng không nên nhúng tay vào.
Hơn nữa anh ta còn lộ ra một tin tức, nếu anh muốn mượn chuyện này để uy hiếp tôi, không thể làm được! Trong mặt này, ông đây mất hết tính người, chẳng qua, nếu anh chịu hợp tác, tôi có thể cho anh một con đường tươi sáng.
Bữa cơm này, khiến cho Tạ Mạnh Phi hiểu rõ được con đường của Trương Nhất Phàm, đợi sau khi Trương Nhất Phàm đi rồi, anh ta liền nói với Thẩm Kế Văn:
- Công trình lớn này, e rằng một mình tôi nhận không nổi, hay là chúng ta cùng làm nhé!