Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáu chiếc xe nối đuôi nhau tiến về phía trường tiểu học Long Đàm.

Đường ở đây vẫn là đường đất sỏi, nên đi xe khá xóc. Trương Nhất Phàm ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường, tuy đẹp hơn thị trấn Liễu Hải nhưng cuộc sống của người dân ở đây cũng không khá giả hơn là bao.

Đa số vẫn là nhà mái ngói, cũng có nhà cao 2-3 tầng, nhìn qua có thể nhận ra những ngôi nhà này chỉ mới được xây vài năm gần đây mà thôi. Lác đác đâu đây vẫn thấy bóng dáng của những ngôi nhà tranh vách đất, mang đậm nét cổ kính hoang sơ.

Tiết trời lúc này đã vào hạ, ánh nắng chói chang chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, mấy chiếc xe chạy trên đường tạo thành từng luồng khói bụi mờ mịt.

Hai bên đường, thỉnh thoảng lại có vài người dân tò mò, ngó đầu ra nhìn theo đoàn xe. Mãi đến lúc xe chạy khá xa rồi, họ vẫn cảm thấy lo lắng.

- Ở đâu lại xảy ra chuyện gì à?

Trong đoàn xe, nổi bật nhất vẫn là ba chiếc xe cảnh sát, những chiếc xe này cho dù đi đến đâu cũng có thể thu hút ánh mắt của những người dân hiếu kỳ.

Trưởng phòng Công an huyện đích thân lái xe dẫn đường.

Theo sau là chiếc xe chở Trương Nhất Phàm, tiếp đến là xe Bí thư huyện ủy, rồi mới đến xe của Chủ tịch huyện, và sau cùng là hai chiếc xe cảnh sát.

Nhìn cảnh tượng hai bên đường, hai người đứng đầu huyện bực mình nghĩ: “Đường xá kiểu gì không biết, không phải đã yêu cầu các thôn phải làm đường bê tông rồi sao? Sao xã Nam Mộc vẫn chưa làm gì cả?

Mặt Chủ tịch huyện tối sầm lại.

- Lập tức gọi điện thoại cho ủy ban nhân dân xã Nam Mộc, yêu cầu họ trong nửa giờ phải lập tức có mặt ở trường tiểu học Long Đàm!

Viên thư ký vội vàng lấy di động ra gọi.

- Ơ, không có tín hiệu ạ!

Viên thư ký thấy vậy càng cuống hơn, “Di động kiểu chó gì thế này? Sao giờ lại chẳng có chút tín hiệu gì cả?” Đi thêm khoảng gần hai cây nữa, rốt cuộc cũng bắt được tín hiệu. Thư ký vừa gọi xong cho Chủ tịch xã Nam Mộc, Chủ tịch huyện lại tiếp tục nóng giận.

- Gọi luôn cả Chủ tịch công ty viễn thông, nói với hắn, nếu trong năm tới không phủ kín tín hiệu cho toàn bộ khu này, thì hắn đừng mong có thể ở huyện Vận thêm nữa.

Đã là thời đại nào rồi mà ở huyện Vận vẫn còn những nơi chưa có mạng internet chứ, bảo sao Chủ tịch huyện lại chẳng tức giận?

Nói thật chứ, nếu hôm nay Chủ tịch Trương không đến thì ngay cả bản thân gã cũng sẽ chẳng bao giờ đến cái chỗ khỉ ho cò gáy này?

Bí thư huyện ủy cũng chẳng khá hơn, ông ta cũng tự hỏi, cái chỗ này đúng thật chẳng ra làm sao, trước đây thế nào lại không phát hiện ra nhỉ?

Lại nhớ đến sắc mặt xám xịt của Chủ tịch Trương, ông ta lại thầm lo lắng.

Đây rõ ràng là điển hình của việc không làm tròn chức trách.

Cán bộ địa phương không làm tròn chức trách, để công tác của các cấp bên dưới rối tinh rối mù. Theo lý mà nói, tính đến hết năm nay phải hoàn thành mục tiêu xây dựng đường bê tông ở các thôn, nhưng trên thực tế thì thôn Nam Mộc chưa có bất kỳ động tĩnh gì.

Ngồi trong xe, Trương Nhất Phàm cũng đã trông thấy tình hình nhưng hắn không nói gì.

Lúc xe đi qua sông, cô giáo viên Tiểu Chu vốn ngồi trong xe Trương Nhất Phàm liền lên tiếng.

- Em học sinh đó ngã chết đuối ở chính chỗ này đấy ạ!

Trương Nhất Phàm ra hiệu bảo Tiểu Ngũ dừng xe, Đằng Phi lập tức chạy lên mở cửa xe cho hắn.

Trương Nhất Phàm đứng bên bờ sông, nhìn nước sông cuồn cuộn chảy xiết.

Sông không sâu lắm, và có vẻ khá trong.

Có lẽ vùng này vẫn chưa bị ô nhiễm bởi chất thải công nghiệp, nên các con sông ở đây còn trong xanh góp phần tăng thêm vẻ thanh tú mỹ lệ cho cảnh sắc núi non nơi này. Chỉ tiếc rằng, trong lòng Trương Nhất Phàm cảm thấy khá nặng nề. Nếu bản thân hắn không đề xướng ra phong trào quyên tiền giúp đỡ địa phương nghèo thì có lẽ, đứa bé ấy sẽ không bị thầy giáo đuổi ra khỏi lớp, và cũng không chết thảm như vậy.

Đề xướng của hắn không sai, chỉ vì muốn kêu gọi tất cả mọi người đem chút tiền tiết kiệm quyên tặng cho những đứa trẻ khu vực nghèo khó để chúng có thể tiếp tục đến trường, tiếp tục học hành. Nhưng ai ngờ, chính hành động ấy lại giúp cho một số kẻ lợi dụng thời cơ làm giàu cho bản thân, đáng hận hơn là, bọn chúng lấy cớ quyên tiền tăng thêm gánh nặng cho dân.

Quyên tiền là hành động tự nguyện, mỗi người đều phải căn cứ vào tình hình thực tế của bản thân, giúp đỡ hết mình vì xã hội và cộng đồng, tuyệt đối không cho phép hành vi ép buộc quyên tiền. Song những việc thế này lại vẫn cứ xảy ra, hơn nữa còn hại cả mạng người.

Trương Nhất Phàm cảm thấy bản thân mình rất hổ thẹn, rất có lỗi với đứa bé này. Hắn đứng bên dòng sông nhìn ánh mặt trời chói chang, thất thần đến hơn mười phút. Bí thư huyện và Chủ tịch huyện đang định che ô giúp hắn thì bị Đằng Phi ngăn lại.

Anh ta có thể hiểu được tâm tưcủa Trương Nhất Phàm lúc này. Hắn trầm ngâm đứng bên sông khoảng hơn mười phút rồi lên xe, tiếp tục đi đến trường Long Đàm.

Chủ tịch xã Nam Mộc đã có mặt ở trường Long Đàm. Vừa trông thấy Chủ tịch huyện, Bí thư và Trưởng phòng Công an, y có chút chột dạ. Bởi y đã từng gặp Đằng Phi, hơn nữa còn có ấn tượng sâu sắc với người này và cả Trương Tuyết Phong. Sau khi bọn họ đi khỏi, y đã phải nằm trằn trọc suốt một đêm. Ai mà ngờ được chỉ trong một ngày, hai vị đứng đầu huyện cùng Trưởng Phòng Công an đều có mặt ở đây, y bất giác nhìn sang ánh mắt nghiêm nghị của Trương Nhất Phàm, trong lòng không ngừng thắc mắc, ai thế nhỉ?

Rồi bất chợt, Chủ tịch xã chợt nhận ra điều gì, người có thể khiến cả Bí thư và Chủ tịch huyện cung kính phục tùng như vậy, còn có thể là ai được?

Chắc chắn là lãnh đạo trên tỉnh rồi!

Mà lãnh đạo trẻ tuổi trên tỉnh, trong mấy năm gần đây còn ai khác ngoài Phó Chủ tịch tỉnh Hồ Nam, Trương Nhất Phàm.

Suy ra đầu mối, Chủ tịch xã hai chân mềm nhũn, “phịch” một tiếng, ngã quỵ trên mặt đất.

Hàng xe dừng trước cổng trường, Trương Nhất Phàm liền xuống xe, rồi nhìn bao quát cả khuôn viên ngôi trường.

Trương Tuyết Phong và Tiểu Tứ đã dẫn vợ chông Lưu Khai Sơn đến nơi này trước, từ trong trường vang ra tiếng đọc lanh lảnh của đám trẻ, nhiều người vẫn chưa biết sắp tới đây nơi này sẽ xảy ra chuyện gì.

Hiệu trưởng Long và Chủ nhiệm Chu bị áp giải xuống xe, hai kẻ đó mặt mày ủ rũ đứng ở một bên, hai chân không ngừng run rẩy sợ hãi.

Trương Nhất Phàm đứng trong sân trường khoảng mấy phút, rồi hai tay chắp sau lưng, đi thẳng lên phòng họp nhỏ trên tầng hai.

Thầy tổng phụ trách vừa ra khỏi WC thì phát hiện thấy dưới sân trường bỗng dưng có rất nhiều xe ô tô, phía sau còn có ba bốn chiếc xe cảnh sát. Gã sợ hãi chui lại vào trong WC, rồi trèo tường sau lỉnh mất.

Trương Nhất Phàm ngồi trong phòng họp, Bí thư, Chủ tịch huyện, còn có cả Chủ tịch xã Nam Mộc, Chủ nhiệm Chu và Hiệu trưởng Long cũng bị áp giải vào cùng. Vợ chồng Lưu Khai Sơn sợ sệt khúm núm đứng bên cạnh, chờ nghe Chủ tịch Trương dặn dò.

Đến lúc này, Trương Nhất Phàm mới ngẩng đầu nhìn Bí thư và Chủ tịch huyện, rồi nói với vợ chồng Lưu Khai Sơn:

- Hai vị này là quan phụ mẫu huyện Vận, là những nhân vật đứng đầu chính quyền ở đây, hôm nay hai người có gì muốn nói, có gì oan uổng thì cứ nói với hai vị này, tôi sẽ đứng ra làm chủ cho hai người!

Hắn vừa dứt lời, vợ chồng Lưu Khai Sơn lập tức quỳ sụp xuống:

- Chủ tịch Trương, Chủ tịch Trương, chúng tôi không phải điêu dân, chúng tôi chỉ muốn lấy lại công bằng cho con thôi. Con tôi bị chết oan lắm ạ, hu hu hu ——

Sắc mặt của Bí thư và Chủ tịch huyện trở nên vô cùng khó coi, cơ mặt giật giật liên hồi, nói thật thì những chuyện như thế này đối với họ chỉ là những thứ nhỏ nhặt không đáng bận tâm. Mỗi năm mỏ than cũng chết mấy mạng người, chỉ cần báo cáo đúng lên trên thì sẽ chẳng có chuyện gì, quan trọng là phải làm tốt công tác bồi thường.

Trong trường có học sinh bị chết đuối, ban đầu họ cũng chẳng bận tâm đến chuyện này, ai mà ngờ được chuyện này lại nghiêm trọng đến vậy, còn kinh động đến cả trên tỉnh, thậm chí Chủ tịch tỉnh còn đích thân đi điều tra xử lý. Lúc này trong lòng họ chỉ còn duy nhất cảm giác sợ hãi.

Trương Nhất Phàm nói:

- Giờ đã không còn là xã hội cũ, mọi người cứ đứng lên nói chuyện.

Trương Tuyết Phong và Tiểu Tứ lập tức bước tới đỡ hai người họ đứng lên. Lưu Khai Sơn là một nông dân chất phác thật thà, nói chuyện lại không lưu loát, vậy nên Vương Quế Chi vừa khóc vừa nói:

- Trường học tổ chức quyên tiền, Lưu My nhà tôi không có tiền đóng góp nên bị giáo viên đuổi ra khỏi lớp. Con bé vì muốn gom tiền đóng cho trường mà chạy ra bờ sông nhặt rác, không cẩn thận ngã xuống sông chết đuối rồi ạ! Hu hu hu ——

Trương Nhất Phàm nhìn Hiệu trưởng Long.

- Có đúng như vậy không?

Hiệu trưởng Long sao còn dám chối, ngay từ đầu lão đã sợ đến đần ra rồi, giờ thì ngay cả sức đứng dậy cũng chẳng có. Hơn nữa ban nãy cô giáo Tiểu Chu cũng đã kể hết sự tình cho Chủ tịch Trương rồi, giờ có chối cũng vô ích, lão hiểu rất rõ điều này.

- Vậy được, gọi giáo viên đuổi em học sinh đó vào đây!

Trương Tuyết Phong lập tức đi tìm vị giáo viên chủ nhiệm đó, cô nghe có người trên tỉnh xuống, còn có mười mấy cảnh sát đi cùng thì sợ đến ngất đi, người run như cầy sấy nằm bẹp trong ký túc xá.

Ba mươi mấy giáo viên trong trường nghe nói chuyện ép quyên tiền bị lộ, tất cả đều xúm lại xem kịch hay. Giờ phút này, bên ngoài phòng họp đã tập trung cả một hàng dài đang nghểnh cổ vào bên trong nghe ngóng.

Trương Nhất Phàm không bận tâm, Sở Nhược Thủy cũng đã đến từ lúc nào, cô ta đứng lẫn trong đám đông, tay cầm camera quay lại toàn bộ quá trình.

Chủ nhiệm lớp ba bị Trương Tuyết Phong và Tiểu Tứ lôi ra khỏi gầm giường, dẫn đến phòng họp. Lúc bước chân vào cửa phòng, cô ta gần như không thể đứng vững, liền ngồi sụp xuống đất. Cả một cảnh tượng khí thế như vậy đã dọa cho cô ta bay mất hồn vía rồi.

Trương Nhất Phàm hỏi cô ta, cô ta liền khóc không thành tiếng.

- Tôi không cố ý đâu ạ, tôi thật sự không cố ý. Tôi không ngờ em ấy lại chạy ra sông nhặt rác. Hu hu hu ——

- Vậy cô càng không ngờ được rằng, bản thân mình lại có ngày hôm nay nhỉ!

Trương Nhất Phàm đứng bật dậy, giận dữ nói:

- Làm gương cho người mà lại vì hai trăm đồng tiền thưởng, nhẫn tâm đuổi một đứa trẻ ra khỏi lớp học sao? Lương tâm của cô để ở đâu rồi? Đạo đức để đâu rồi? Trường học là nơi thiêng liêng như vậy, mà lại bị lũ người hám tiền các người làm cho vẩn đục.

Cô giáo chủ nhiệm kia vẫn khóc lóc thảm thiết.

- Quả thực tôi không cố ý đâu ạ, thực sự tôi không cố ý mà!

Một học sinh đi vào phòng, học sinh này chính là Lưu Khánh Thi. Con bé vừa vào liền chỉ thẳng vào giáo viên chủ nhiệm nói:

- Cô ấy ác lắm, cô ấy ác lắm. Bình thường chúng cháu đến muộn hay là không làm xong bài tập, cô ấy đều phạt chúng cháu nộp tiền. Nếu không nộp đủ tiền sẽ không có chúng cháu đi học. Cháu và Lưu My bị cô ấy đuổi ra khỏi lớp, cô ấy nói không nộp được tiền quyên góp sẽ không cho vào lớp.

Lưu Khánh Phi quay sang nhìn Trương Nhất Phàm.

- Chú, cô ấy là cô giáo ác. Chúng cháu đều thích thầy Lưu, thầy ấy là người tốt. Nghe nói thầy ấy đã lên tỉnh, khi nào thì thầy ấy về ạ?

Trương Nhất Phàm bước lại gần, xoa đầu đứa bé.

- Thầy Lưu sẽ về sớm thôi!

Trương Nhất Phàm phất tay, hai cảnh sát đứng gần đó liền dẫn giáo viên chủ nhiệm kia đi.

Hắn quay người lại, nhìn thẳng vào Chủ nhiệm xã khiến y quỳ sụp xuống đất.

- Tôi đáng chết, tôi đáng chết, tôi không nên giam vợ chồng Lưu Khai Sơn. Tôi xin nói ạ, tôi xin khai hết ạ. Là Cục trưởng Liêu ở cục Giáo dục bảo tôi hỗ trợ ạ, ông ấy nói hai vợ chồng họ không nghe lời, còn định làm lớn chuyện này lên, nên ông ấy muốn tôi ém nhẹm sự việc này đi, vì thế tôi mới giam họ ạ! Xin Chủ tịch Trương xem xét ạ, tôi không phải chủ mưu ạ!

Trương Nhất Phàm chỉ nói đúng một câu:

- Dẫn đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK