Đúng như hắn nói, hiện giờ nên tính trước là vừa, dù sao phòng bệnh cũng hơn chữa bệnh!
Nếu Liên minh châu Âu đã có thái độ như vậy, một tỉnh kinh tế phát triển nhất định phải làm gì đó cho các doanh nghiệp bản địa. Bản thân chính phủ thay vì chỉ thu thuế và không ngừng tăng thêm gánh nặng, thì cũng cần làm gì đó cho các doanh nghiệp của địa phương. Họ phải thể hiện một chút gì đó gọi là trách nhiệm của người làm công cho nhân dân chứ!
Đằng Phi ngồi bên cạnh cắm cúi ghi chép, một là vấn đề thiếu nhân công; hai là vấn đề vốn doanh nghiệp; ba là vấn đề làm sao đối phó với hàng rào kỹ thuật của châu Âu…
Về vấn đề thiếu nhân công, chủ yếu vẫn nằm ở khâu đãi ngộ và tiền lương cho công nhân. Điều này đã trực tiếp dẫn tới tình trạng người dân bỏ quê đi nơi khác, không chịu đến các vùng duyên hải phía đông Giang Hoài, Giang Đông kiếm việc làm. Về vấn đề vốn doanh nghiệp, cái này thì phải đề cập đến tình trạng mấy năm gần đây, các nhà máy xí nghiệp mở rộng quy mô một cách bừa bãi, đơn hàng nào cũng dám tiếp nhận, đơn hàng nào cũng dám gửi đi. Hành động này đều trực tiếp dẫn đến tình trạng quay vòng vốn chậm hoặc thiếu vốn lưu động. Còn về hàng rào kỹ thuật của châu Âu thì đây có thể coi là một chủ đề mới. Vấn đề này cần nghiên cứu chuyên sâu hơn, mới có thể tìm ra phương án đối phó hiệu quả nhất.
Quả thực, những điểm này đã trở thành khó khăn tất yếu mà hầu hết các thành phố và khu vực vùng duyên hải phải đối mặt.
Tính đến hiện tại, có thể nói, nền kinh tế Trung Quốc đã đạt tới một tầm cao đáng kể, gần ba mươi năm cải cách mở cửa, Trung Quốc đã hoàn thành quá trình “thoát xác”, trở thành con rồng phương Đông đang vươn mình bay lên.
Nhiều người ở khu vực duyên hải đã thành đại gia, kinh tế khu vực nội địa cũng đang dần khởi sắc. Kinh tế trên đà phát triển mạnh mẽ sẽ kéo theo rất nhiều vấn đề, nếu không có biện pháp giải quyết kịp thời, nó sẽ trở thành yếu tố quan trọng kìm hãm sự phát triển.
Nhiều người cảm thấy hết sức kinh ngạc trước những vấn đề kinh tế Trương Nhất Phàm đưa ra. Khí thế oai phong tỏa ra từ vị Chủ tịch tỉnh trẻ tuổi này càng khiến người ta phải nhìn nhận lại. Có người từng thì thầm to nhỏ với nhau rằng, Trương Nhất Phàm có được vị trí như ngày hôm nay là nhờ lợi thế gia tộc, tuy nhiên, qua bài phát biểu vừa rồi, nhiều người không thể không phục những kiến giải về kinh tế cùng một chuỗi lí luận sắc bén của hắn.
Khi buổi gặp mặt kết thúc đã là năm rưỡi chiều.
Thế nhưng nhiều người vẫn tràn đầy hứng thú, ngồi ngẫm lại những lời Trương Nhất Phàm đã nói.
Lục Chính Ông vốn đã có ý đối chọi, ông ta cho rằng Trương Nhất Phàm nói có hơi khoa trương, ví dụ như vấn đề nhân công “bỏ hoang”, ông ta chưa từng nghe nói về chuyện này. Hay như vấn đề vốn doanh nghiệp, đây đã trở thành vấn đề muôn thuở luôn được lôi ra nhai đi nhai lại trong các kỳ họp. Chỉ cần doanh nghiệp lớn mạnh, phát triển, dĩ nhiên sẽ kéo theo các vấn đề về vốn. Còn về cái gọi là hàng rào của châu Âu, trước đây ông ta từng nghe nói đến, song cũng không mấy để tâm.
Dù sao đi nữa, cái hàng rào này của họ, đa số các doanh nghiệp của Trung Quốc vẫn có thể vượt qua được.
Thực ra Lục Chính Ông đến Giang Đông lần này có hai mục đích chính, thứ nhất là để trốn tránh dư luận, thứ hai là muốn Trương Nhất Phàm biết được cách nghĩ cũng như thái độ của ông ta.
Tối hôm đó mọi người ăn cơm ở khách sạn Quốc Đô, sau đấy chuẩn bị đi ngủ để sáng ngày hôm sau sẽ đi tham quan một vài doanh nghiệp có tiếng ở Giang Đông, tìm hiểu thêm tình hình thực tiễn nhóm doanh nghiệp đầu của tỉnh.
Mục đích của chuyến đi này là học hỏi phương pháp, kinh nghiệm nên mọi người đều có thái độ chân thành, tác phong khiêm tốn.
Ăn cơm xong, Đằng Phi đã chạy lại, thì thầm vào tai Trương Nhất Phàm:
- Trung ương vừa điều xuống một tổ điều tra, bảy giờ tối nay sẽ có mặt ở Giang Hoài ạ.
Đằng Phi vừa báo cáo xong, Âu Dương Tam Hoài cũng chạy vội đến nói thầm gì đóvào tai Lục Chính Ông.
Tổ điều tra xuống tận nơi, chắc chắn là vì mâu thuẫn giữa Bí thư Bàng và Lục Chính Ông.
Vì vậy Trương Nhất Phàm và Lục Chính Ông quyết định gặp riêng. Trong một căn phòng, hai người họ đã bàn bạc được một lúc, Lục Chính Ông nói:
- Đồng chí Nhất Phàm, hay hôm nay chúng ta chạy xe cả đêm về Giang Hoài luôn?
Lái xe từ Giang Đông về Giang Hoài phải mất đến năm sáu tiếng đồng hồ, Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, giờ đã là tám giờ tối, nếu lái xe cả đêm, về đến Giang Hoài cũng là một hai giờ sáng. Thế nên hắn đề nghị:
- Thôi để mai về cũng được! Năm giờ sáng mai chúng ta sẽ lên đường!
Lục Chính Ông tỏ ra khá lo lắng, Bí thư Bàng rốt cuộc đã nói gì với cấp trên? Ông ta cũng không dám chắc. Tuy nhiên đề nghị của Trương Nhất Phàm cũng khiến ông ta hơi dao động. Giờ này về hay sáng mai về cũng chẳng khác mấy.
Đắn đo một hồi, trong lòng ông ta cũng cảm thấy thư thái hơn.
Nếu đã bắt đầu rồi thì cũng chẳng cần sợ nữa.
Muốn điều tra thì cứ điều tra đi!
Về đến phòng, Trương Nhất Phàm cùng Đằng Phi đi thăm bố vợ hắn.
Hắn mua cho bà Liễu Mỹ Đình một ít quà và thuốc bổ rồi đến thẳng nhà bố mẹ vợ. Đối với Trương Nhất Phàm, bà Liễu Mỹ Đình là mẹ vợ thực sự, điểm này cũng chẳng hề sai. Ai bảo con gái bà ấy là người phụ nữ đầu tiên của hắn?
Thấy Trương Nhất Phàm mua quà biếu, trong lòng bà Liễu Mỹ Đình cũng thấy vui, ít ra thì thằng con rể này rất chú ý và quan tâm đến bà.
Ông Đổng Chính Quyền đang ngồi trên ghế sofa, nhìn túi quà rồi chỉ vào hắn cười mắng:
- Hành vi này của con chính là hối lộ đấy, con đang có âm mưu gì phải không?
Trương Nhất Phàm mỉm cười rồi ngồi xuống đối diện bố vợ.
- Bố yên tâm, những thứ này con dùng tiền của mình để mua mà! Đây là chút tấm lòng của chúng con thôi bố ạ!
Hai cha con mỗi người châm một điếu thuốc, ông Đổng Chính Quyền lên tiếng trước:
- Cuộc thảo luận hôm nay lý giải của con rất độc đáo, lại phát hiện được gì rồi phải không? Vấn đề này, bên bố cũng rất chú trọng. Tuy nói khoa học và công nghệ là lực lượng sản xuất hàng đầu, thế nhưng với tình hình của nước ta hiện nay, con người mới là lực lượng lao động tiên phong. Những nhà máy xí nghiệp vẫn hoạt động theo phương thức thủ công dạng phường trước đây, nếu muốn giải quyết trong một sớm một chiều, giúp họ đi lên theo hướng công nghiệp hóa, tự động hóa là điều không thể, có lẽ còn phải đi cả một quãng đường rất dài phía trước.
Trương Nhất Phàm nói:
- Việc thành hay bại do con người mà bố, không thể chỉ vì muốn đạt được mục đích nào đó mà yêu cầu tất cả đều phải thực sự cầu thị. Xuất phát từ thực tiễn, chỉ cần mỗi ngày tiến bộ một ít cũng có thể coi là có thành tích rồi ạ!
- Ừ! Con nói đúng. Xuất phát từ thực tiễn, mỗi ngày tiến bộ một ít. Chúng ta nên dùng nó làm yêu cầu cho bản thân và cho cấp dưới.
Ông Đổng Chính Quyền gẩy tàn thuốc rồi tiếp tục:
- Hình như quan niệm của đồng chí Lục Chính Ông vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục đâu. Muốn làm cho ông ta tiếp nhận tư tưởng này, chắc phải cần thêm thời gian.
Trương Nhất Phàm đáp:
- Chỉ sợ giờ ông ta không có thời gian và sức lực nghiên cứu mấy vấn đề này đâu ạ. Chỉ cần ông ta không phản đối, có thể đứng từ góc độ của quần chúng và doanh nghiệp mà suy nghĩ, không tiếp tục đuổi theo mấy cái số GDP là con đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Ông Đổng Chính Quyền nói:
- Nghe nói Lục Chính Ông và Bí thư Bàng đang lục đục à? Chuyện là thế nào mà còn để tổ điều tra xuống đến tận đây?
Trước mặt ông bố vợ cũng là người trong quan trường, Trương Nhất Phàm không muốn giấu giếm gì cả. Hắn liền có gì nói nấy, kể hết chuyện ân oán giữa Lục Chính Ông và Bí thư Bàng trong thời gian qua.
Đổng Chính Quyền nghe xong ngẫm nghĩ.
- Các con như vậy là đi ngược lại với phương châm của Đảng rồi! Đã nói là xây dựng xã hội hài hòa, mà trong tổ chức lại không đoàn kết, anh cấu tôi, tôi nhéo anh, thực không hay chút nào.
- Từ xưa đến nay nơi nào có người nơi đó có tranh đấu, chỉ cần mọi người có chung mục tiêu, còn nếu đã có bất đồng trong công tác thì mâu thuẫn xảy ra cũng là tất yếu thôi ạ.
Trương Nhất Phàm đáp lại ông Đổng Chính Quyền.
- Nhưng việc lần này đụng chạm đến vấn đề đoàn kết trong tổ chức, Bí thư Bàng không phải người bảo thủ, bao lâu nay không phải vẫn bình thường sao? Sao tự dưng lại đối đầu với Lục Chính Ông vậy? Chẳng lẽ con thực sự không biết hay sao?
Ông Đổng Chính Quyền ngờ vực hỏi lại.
- Đó chỉ là thể hiện bên ngoài thôi ạ, thực ra Bí thư Bàng không hề yếu thế, trước giờ ông ta chỉ cố tình tỏ ra như vậy thôi. Có lẽ, một người ở chức Phó Bí thư lâu thế, lại bỏ lỡ quá nhiều cơ hội, nên là khó tránh khỏi thay đổi tâm tính.
- Ừ, con nói phải, con người ai cũng đều có ham muốn, hơn nữa còn là ham muốn bất tận. Giống như thương nhân đấy, lúc họ không có tiền sẽ muốn kiếm tiền, đến khi có tiền rồi sẽ muốn xây nhà máy, rồi nhà máy càng ngày càng lớn, nhưng bọn họ vẫn muốn nó lớn hơn nữa, muốn mở rộng ra thành phố, rồi bước ra thế giới. Người làm quan như chúng ta cũng như vậy, luôn hy vọng có thể leo lên ngày càng cao. Có lẽ vị trí của con đã kích thích ham muốn của ông ta. Theo bố biết, ban đầu Nội các Chính phủ không nghĩ đến con đâu, mà định đưa Bí thư Bàng lên. Dù sao ông ta cũng ở Giang Hoài mười mấy năm, lại là Phó Bí thư hai nhiệm kỳ. Nhưng rồi sau đấy, Lục Chính Ông lại báo cáo một số tình hình với bên trên, thế là Bí thư Bàng bị gạch tên. Mâu thuẫn giữa họ có lẽ bắt đầu nảy sinh từ thời điểm đó.
- Còn có việc như vậy thật ạ?
Trương Nhất Phàm có chút kinh ngạc!
Lục Chính Ông tố cáo Bí thư Bàng, làm cho lão ta không được làm Chủ tịch tỉnh, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến một người vốn nhu nhược như Bí thư Bàng quê quá hóa giận, lão định nhân việc Trương Nhất Phàm đến nhậm chức rồi gây ra một trận “giông bão”. Cuối cùng Trương Nhất Phàm cũng biết ẩn tình đằng sau việc này. Nói như vậy, chẳng phải Lục Chính Ông đã gián tiếp giúp đỡ hắn hay sao?
Đổng Chính Quyền gật đầu.
- Không biết bằng cách nào mà việc Lục Chính Ông báo lên cấp trên lại đến tai Bí thư Bàng. Con bảo ông ấy có nuốt nổi cục tức này không? Tuy vậy, bố lại cho rằng, Lục Chính Ông nói không sai, công việc và tình cảm là hai chuyện khác nhau. Giang Hoài cần được “tiếp sức”, cần có một cán bộ quyết đoán. Về mặt này hiển nhiên Bí thư Bàng không đạt yêu cầu.
- Con cám ơn bố đã vẽ đường chỉ lối cho con!
Trương Nhất Phàm cảm kích Đổng Chính Quyền đã nói cho hắn biết những tin tức mật này.
Đổng Chính Quyền xua tay.
- Con không cần cảm ơn bố, con có thể đưa Giang Hoài vươn lên đã không uổng công chúng ta lo nghĩ cho con rồi. À, còn một chuyện nữa, con bàn bạc thêm với Tiểu Phàm, tìm lúc nào chuyển công ty về Thượng Hải đi, đều là người Trung Quốc cả, sớm muộn gì cũng phải về nước!
- Vâng, con biết rồi ạ!
Trương Nhất Phàm lễ phép trả lời.