Lái xe đứng bên cạnh xe cung kính chờ ông ta, Phương Nghĩa Kiệt phất tay,
-Anh lái xe quay về đi, hôm nay không cần đi cùng tôi.
Suốt hơn một tuần qua, Phương Nghĩa Kiệt sau khi tan tầm đều không có lái xe và thư ký đưa đi, lệnh này làm cho lái xe và thư ký đều ngơ ngác nhìn nhau.
-Chủ tịch Phương có phải là có gì đó không hài lòng với chúng ta không?
Lái xe hỏi.
Thư ký ngồi ở ghế phụ lái trong lòng cũng không yên, chỉ lạnh mặt nói
-Đừng nghi ngờ lung tung, anh lo lái xe đi!
Chủ tịch chờ bọn họ biến mất khỏi tầm mắt của Phương Nghĩa Kiệt, ông ta liền rút điện thoại ra.
-Anh tới đây đón tôi!
Rất nhanh sau đó, một chiếc Toyota màu đen từa phía xa xa tiến tới, Phương Nghĩa Kiệt xoay người đi vào trong xe, chiếc xe rất nhanh liền chuyển bánh.
Tống Vũ Hà lái xe đến đón Phương Nghĩa Kiệt, vừa định xuống xe, trong lúc vô tình phát hiện ra Phương Nghĩa Kiệt lên chiếc xe kia.
-Anh ta muốn đi đâu?
Tống Vũ Hà quay lại xe, chậm rãi mà đi theo chiếc Toyota kia.
Trên xe, Phương Nghĩa Kiệt rút điện thoại ra,
-Alo, Vũ Hà, tối hôm nay anh về muộn một chút, em chờ anh!
Tống Vũ Hà hoảng sợ, nhanh trí đáp:
-Em cũng đang trên đường. Vậy bây giờ quay về nhà chờ anh.
Phương Nghĩa Kiệt ngồi trong chiếc Toyota, tiện tay cầm lên một tờ báo, nhìn thấy tin tức ngày hôm nay đưa một việc, hắn nhìn một lúc không khỏi cười lạnh. Bỏ tờ báo xuống, Phương Nghĩa Kiệt dựa vào ghế, nhắm mắt rồi trở nên trầm tư.
Tên tiểu tử thối Hồ Lôi này, mẹ kiếp! Dám chơi đùa với đàn bà của tao! Tao có không giết chết mày thì cũng phải cho mày bán thân bất toại. Phương Nghĩa Kiệt trong lòng độc ác mà lẩm bẩm.
Dám đùa với đàn bà của tao, quả thật là muốn chết!
Phát ra một trận thề độc, Phương Nghĩa Kiệt mặt mày méo mó ngồi dậy. Hiện tại chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền nghĩ tới cảnh thân thể của Tống Vũ Hà, bị Hồ Lôi đặt lên giường mà phát tiết.
Đúng là đôi cẩu nam nữ!
Phương Nghĩa Kiệt chửi thầm, Nhưng hắn ta biết, cho dù Tống Vũ Hà lại có cái gì đó không phải, hắn ta cũng tuyệt đối không thể cùng Tống Vũ Hà ly hôn. Hơn nữa hắn ta cũng không muốn ly hôn với Tống Vũ Hà. Con tiện nữ này, tao sẽ từ từ mà ép mày đến chết.
Món nợ này, Tống gia các ngươi toàn bộ đều phải chịu trách nhiệm.
Là các ngươi nuôi dưỡng lên thứ đê tiện như vậy.
Phương Nghĩa Kiệt đau khổ, trong đầu bối rối hiện ra, khi thì là bộ dáng lạnh lùng diễm lệ động lòng người trước kia của Tống Vũ Hà, khi lại là cảnh tượng cô và Hồ Lôi ở trong nhà khách làm trò xằng bậy.
Phương gia là một đại gia tộc, không thể để cho người ngoài biết được vụ bê bối này được. Phương Nghĩa Kiệt chỉ có thể chịu đựng việc đau lòng này. Chỉ có một cách duy nhất, chính là mặc sức tùy ý mà tra tấn tên gian phu, khiến gã sống không bằng chết.
Muốn đàn bà của tao, tao sẽ cho mày phải trả giá đắt.
Tao muốn giết chết mày, Hồ Lôi!
Phương Nghĩa Kiệt vặn vẹo tâm tình, lại đang đau khổ mà đấu tranh, ánh mắt rơi xuống tờ báo, lại một âm thanh vang lên. Mày không được làm như thế, không được! Ngàn vạn lần không được giết nó, giết nó xong thì chính mày cũng sẽ bị hủy hoại.
Phải lý trí, lý trí!
Giết gã, giết gã! Gã dành người đàn bà của mày, làm mất mặt đàn ông của mày. Mày không giết nó, mặt mũi nào mà đi gặp liệt tổ liệt tong, ngay cả người đàn bà của mình cũng không quản được, còn là một thằng đàn ông sao? Là một thằng đàn ông của Phương gia sao?
Không được, không được – Nghĩa Kiệt, tao cầu xin mày, giết nó rồi chính mày cũng bị hủy hoại, không được, không được –
Rất nhiều thứ âm thanh trong đầu Phương Nghĩa Kiệt vang lên. Phương Nghĩa Kiệt đột nhiên cảm thấy một trận đầu váng mắt mờ, hai tay ôm lấy đầu, giống như một thằng điên mà hét lên
-A----------
-Anh Phương, anh Phương, không sao chứ!
Lái xe dừng lại ở vệ đường, khẩn trương hỏi.
Phương Nghĩa Kiệt tỉnh táo lại phất tay,
-Đi tiếp đi.
Sau đó anh ta rút điếu thiếu, ngực không ngừng phập phồng.
Chiếc Toyota phía trước đột nhiên phanh gấp, làm Tống Vũ Hà giật nảy. Cô căng thẳng nắm lấy tay lái, lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào chiếc xe phía trước.
Xe lại tiếp tục khởi động, chậm rãi đi trước. Rẽ đông rẽ tây tiến đến thành nam.
Đột nhiên, lái xe từ kính chiếu hậu phát hiện ra một chiếc xe, vẫn đi theo sau xe mình, anh ta liền nói:
-Anh Phương, chúng ta bị theo dõi!
Phương Nghĩa Kiệt liếc mắt qua cửa kính một cái, trên mặt hiện ra tia cười lạnh,
-Kệ cô ta, đi thôi!
Xe rẽ vào trong một cái ngõ nhỏ, Phương Nghĩa Kiệt hạ kính râm, bao tay xuống, cầm một chiếc túi đen xuống xe. Đưa tay ném mẩu thuốc lá xuống đất, hung hăng dẫm lên.
Nơi này là một tòa nhà bỏ hoang, khi Phương Nghĩa Kiệt tiến vào bên trong, thì lái xe ở trong xe hút thuốc.
Phương Nghĩa Kiệt đi đến tầng hầm thứ hai, hai thanh niên mặc y phục màu đen đứng lên
-Anh Phương.
Phương Nghĩa Kiệt ừ một tiếng, mở chiếc túi trong tay ra, không ngờ lại là một chiếc roi ngựa chế từ da trâu. Quật xuống đất một phát, roi bay ra thật xa, Phương Nghĩa Kiệt thuận tay mà giơ giơ lên, trong không trung liền phát ra tiếng vang trong trẻo.
Có người mở cửa sắt ra, Phương Nghĩa Kiệt tay giày rồi đi vào. Quét hai phát xuống, roi phát ra từng đợt tiếng vang, Hồ Lôi biết, đợt tra tấn của hôm nay lại bắt đầu.
Anh ta muốn hét lên, chỉ đáng tiếc rằng anh ta không có bao nhiêu sức lực. Ở trong này hơn mười ngày qua, mỗi ngày chỉ được ăn một ít thức ăn thừa. Khi không thể tiếp tục kiên trì được nữa, bọn họ lại tiêm thuốc để anh ta tỉnh lại.
Trong lòng Hồ Lôi nghĩ, chỉ cần chính mình có thể còn sống ra ngoài, những người này nhất định sẽ phải chết trong tay mình!
Vút, vút --- tiếng roi vang lên. Phương Nghĩa Kiệt giống như là một ác ma, như phát điên mà quật Hồ Lôi trên người chỉ mặc độc một chiếc quần lót. Hồ Lôi toàn thân máu tươi đầm đìa. Anh ta không hề giãy dụa cũng không có hét lên.
Đối với Hồ Lôi mà nói, nhất định phải sống, chỉ có suy nghĩ đó. Dù cho cơ thể giống như là xác chết đi chăng nữa, cũng không hề tức giận.
Trận tra tấn kéo dài chừng nửa giờ, Phương Nghĩa Kiệt đánh tới mệt mỏi, ném roi xuống rồi đến gần Hồ Lôi, hung hăng đá hgã một cước.
-A ----
Tiếng thét thảm thiết duy nhất của Hồ Lôi phát ra
-Mày – lũ – súc sinh – chúng mày ….. Có giỏi thì giết tao đi.
Âm thanh cực kỳ yếu ớt theo miệng Hồ Lôi mà bay ra, Phương Nghĩa Kiệt hừ lạnh một tiếng, một chân nghiến ngón tay Hồ Lôi, lại dùng sức dẫm lên vài cái. Hồ Lôi cả người đau đớn, rốt cục ngất đi.
Phương Nghĩa Kiệt ném gang tay xuống.
-Đem gã ra ngoài, vứt đi.
-Phương ca!
Bên cạnh có một người vừa muốn mở miệng nói, lại bị Phương Nghĩa Kiệt dơ tay ra ngăn lại
-Vứt ở bờ sông!
Sau đó yxoay người bước đi, rất nhanh mà quay lại xe, nói với lái xe vài câu, rồi hai người lại lên xe đi mất.
Tống Vũ Hà trốn ở một nơi bí mật gần đó, nhìn thấy xe của Phương Nghĩa Kiệt đi khỏi, cô mới đi tìm hiểu. Đang từ cái cầu thang kia đi xuống thì nghe thấy âm thanh phát ra từ bên trong
-Mẹ kiếp, nặng thật!
-Kệ nó, ném tới bờ sông là xong việc.
-Vậy là, sự việc cuối cùng cũng xong xuôi rồi.
Tống Vũ Hà lập tức quay lại, không lâu sau, nhìn thấy hai người nâng một bao tải từ cửa cầu thang đi ra.
Khi ra đến mặt đất, một người đi lái chiếc xe tải cũ tới, mở cửa sau ra, đem bao tải ném vào trong đó.
Một người vỗ vỗ tay, lấy ra một điếu thuốc,
-Ngươi nói xem tên này có chết hay không?
-Kệ nó! Có anh Phương lo, sợ cái gì.
-Nhưng ta luôn lo lắng, nếu thật sự xảy ra chuyện, anh Phương liệu có đem sự tình đổ lên đầu chúng ta.
-Sợ sao? Mẹ kiếp, Bây giờ sợ thì đã quá muộn rồi, lên xe!
Bờ sông Nam giao, chiếc xe tải dừng lại, hai người kia mở cửa xe, đem chiếc bao tải chứa Hồ Lôi bên trong ném ở bụi cỏ gần bờ sông.
Lúc này, trời đã tờ mờ tối, sương xuống nặng nề, tia nắng cuối cùng cũng bị bóng đen chiếm mất.
Một chiếc BMW dừng lại ở bờ sông, Tống Vũ Hà vội vàng nhảy xuống xe, trong bụi cỏ ở bờ sông tìm được Hồ Lôi hiện đang chết ngất trong bao tải. Mở bao tải ra, vừa nhìn thấy Hồ Lôi, Tống Vũ Hà lập tức bị dọa tới ngu người.
Trong bao tải mặt mũi của Hồ Lôi không còn nguyên vẹn, toàn thân trên dưới không có lấy nửa điểm đầy đủ. Xuống tay thật độc ác, Tống Vũ Hà nhẹ nhàng mà gọi hai tiếng:
-Hồ Lôi, Hồ lôi ---
Hồ Lôi không có lấy nửa điểm phản ứng, Tống Vũ Hà đưa tay lên thăm dò cái mũi, ở đó vẫn còn hơi thở?
-Ồ..
Tống Vũ Hà không biết khóc tự bao giờ, cô lau nước mắt, chậm rãi đứng lên. Đứng ở bên cạnh cái bao tải, bụm mặt rồi chạy lên xe.
Màn đêm buông xuống, từng ánh đèn rực rỡ sáng lên.
Chiếc xe trên đường hướng đến thành thị ồn ào náo nhiệt.
Tống Vũ Hà lái xe, trong mắt hàm chứa nước mắt, đi vào một buồng điện thoại công cộng. Khi cô ấy cầm lấy điện thoại, lại do dự mà buông tay.
Về đến nhà đã gần tám giờ, lúc này đã là hai tiếng sau giờ làm việc.
Tống Vũ Hà vừa vào cửa, nhìn thấy Phương Nghĩa Kiệt vắt chân ngồi trên sô pha, yên lặng hút thuốc.
-Đi đâu đấy?
Giọng điệu hỏi thăm của Phương Nghĩa Kiệt hôm nay rất không giống. Có chút uy nghiêm, lạnh lùng.
Tống Vũ Hà không nói gì, thay giày rồi bước vào phòng ngủ.
Phương Nghĩa Kiệt nheo mắt nhìn cô:
-Hỏi cô không trả lời sao?
Tống Vũ Hà ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt mặc kệ mà ngồi ở bên giường.
Phương Nghĩa Kiệt đột nhiên nổi giận đùng đùng rồi đứng lên, chạy vào trong phòng:
-Em như vậy là có ý gì? Không nghe thấy anh đang nói chuyện với em sao?
Cơn thịnh nộ trong bộ dạng của gã làm người ta sợ. Kết hôn hơn sáu năm qua, Phương Nghĩa Kiệt chưa từng tức giận với Tống Vũ Hà như vậy. Hôm nay là lần đầu tiên.
Tống Vũ Hà đứng lên cao gần bằng anh ta. Bực bội nói:
-Anh vì sao lại giết anh ấy?
Phương Nghĩa Kiệt cười lạnh nói:
-Xem ra em đã biết hết rồi.
Anh ta cầm lấy hai tay của Tống Vũ Hà, trừng mắt nói:
-Nói cho anh biết, vừa rồi em có phải là muốn đi cứu hắn ta, phải không, phải không?
Tống Vũ Hà bị bộ dạng nổi giận đó làm cho hoảng sợ, la lớn:
-Đúng, nhưng thật đáng tiếc, anh ta đã chết!
Nói đến đây, nước mắt của Tống Vũ hà lại chảy ra.
-Bốp!
-Tiện nhân, không ngờ lại vì hắn mà rơi lệ.
Phương Nghĩa Kiệt bạt tai.
-Anh..
Tống Vũ Hà bị cái tát của Phương Nghĩa Kiệt làm ngã lăn trên giường, Phương Nghĩa Kiệt cũng không cam lòng, nhào vào người Tống Vũ Hà:
-Đê tiện, tôi đối tốt với cô như vậy, không ngờ cô lại dám ở bên ngoài làm trò xằng bậy. Tôi thì sao? Nhà Phương gia chúng tôi có khi nào bạc đãi cô?
-Nếu như cô lẳng lơ như vậy, hôm nay tôi sẽ trị cô tốt một chút!
Phương Nghĩa Kiệt một bên hô, một bên xé rách quần áo của Tống Vũ Hà. Tống Vũ Hà dùng sức giãy dụa, nhưng cô làm sao có thể là đối thủ của Phương Nghĩa Kiệt, hơn nữa trong cơn thịnh nộ, Phương Nghĩa Kiệt lại điên cuồng mà gào lên như sư tử.
-Ta cho cô làm bậy, Ta cho cô làm bậy..
Hai người giằng xé nhau trên giường, Phương Nghĩa Kiệt rất nhanh xé rách quần áo của cô, lộ ra da thịt trắng ngần, đánh dấu từng dấu đỏ tươi lên trên đó. Tống Vũ Hà trốn tránh, cuối cùng cũng đánh không lại tên dã lang Phương Nghĩa Kiệt.
Phương Nghĩa Kiệt hoàn toàn đánh mất lý trí, điên cuồng mà kéo, đối với Tống Vũ Hà vừa đánh vừa kéo. Cuối cùng Tống Vũ Hà bị hắn kéo xé đến sạch trơn, giống như người chết mà nằm trên giường.
Phương Nghĩa Kiệt vồ tới, hung hăng nói:
-Tống Vũ Hà, kiếp này tôi sẽ không cho cô sống một cách yên ổn. Con đàn bà thối rữa như cô, dù có chết, tôi cũng phải cho cô chết cùng, cả nhà Tống gia cô cùng chết!