Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành động lần này của Liễu Hải, một là để thay Hồ Lôi xả giận, hai là rung cây dọa khỉ và thứ ba là để thăm dò gốc đáy của tổ chức Tây Phong. Đó chính là cái gọi là kế sách một hòn đá hạ ba con chim. Dụng ý thật sự của Liễu Hải, đến bản thân Âu Dương Mạc cũng không rõ, bởi vì nó thuộc vấn đề cơ mật cao của tổ chức Tia Chớp.

Hồ Lôi tất nhiên không thể ngờ đằng sau con cờ này của Liễu Hải vẫn còn con cờ khác. Ô Dật Long cũng đoán được hành động lần này có vẻ như là nhằm vào cái thế lực trên con đường Vĩnh Lâm kia. Điều này cho thấy, dựa vào đội ngũ công an với Âu Dương Mạc, Liễu Hải cầm đầu, chuẩn bị sẽ bắt tay chỉnh đốn lại việc con đường Vĩnh Lâm.

Từ hồi Trương Nhất Phàm điều phối lại hệ thống công an, Ô Dật Long không can thiệp được vào chuyện này nữa. Nhưng lần này Trương Nhất Phàm rời Vĩnh Lâm lên tỉnh Ô Dật Long ngồi được lên cái ghế lần đầu tiên, y tất nhiên lại có ý muốn giành lại quyền chỉ đạo đội ngũ công an.

Hành động lần này của Âu Dương Mạc không thông qua Ô Dật Long, Ô Dật Long trong lòng tất nhiên là có tức khí. Dù là các người có Trương Nhất Phàm nâng đỡ, thì cũng không thể không tôn trọng cái chức Bí thư thành ủy của y.

Ô Dật Long mặc dù không muốn giở mặt với Trương Nhất Phàm, nhưng y cũng thấy cần phải gõ cho Âu Dương Mạc vài cài, nếu không sau này, cái uy tín của một Bí thư thành ủy như y sẽ bị hủy hoại mất.

Mà trong lúc này, Trương Nhất Phàm và Diêu Mộ Tình với Lý Hồng lại ở sơn trang suối nước nóng không hẹn mà gặp. Lý Hồng trong một thoáng chốc nét mặt hiện rõ tia tức giận. Trương Nhất Phàm thầm than: “Lần này tàn đời rồi, chắc chắn sẽ bị Lý Hồng hiểu lầm”.

Diêu Mộ Tình đang cúi đầu chỉnh lại cái khăn quấn hông, không nhìn thấy nét thần sắc thoáng qua lúc đó của Lý Hồng, khi cô ngẩng đầu lên thì thấy đối phương đang đứng với dáng vẻ lạnh lùng, kiều diễm phi phàm, kiêu ngạo tới mức khiến người ta không có cách nào chạm tới, có cũng cảm thấy hơi sững sờ.

Cô thầm nghĩ, bản thân trong mắt người khác đã đủ lạnh lùng kiều diễm rồi, hầu hết đàn ông bình thường nhìn thấy cô thường không dám đến gần, đặc biệt là ở Vĩnh Lâm, những nơi mà Diêu Mộ Tình tới, bất kể là trắng đen đều bị cô thần phục. Nhưng cô gái này không ngờ còn hơn mình xa.

Mà cứ phàm là mỹ nhân thì đều có một điểm tương đồng, đó là sự kiêu ngạo, không nể tình.

Các cô này thường không bao giờ để mắt đến những người phàm trần thô tục, mắt cao hơn trán. Chỉ có những người anh hùng trong thiên hạ mới có thể làm cho họ siêu lòng. Từ cổ chí kim, mỹ nhân luôn đi cùng với anh hùng, không có phong thái hào khí bá vương thì làm sao có vinh quang Ngu Phi?

Về điểm này, Lý Hồng và Diêu Mộ Tình có sự tương đồng. Trong tâm tưởng của họ, chỉ có thể thấy vui sướng, vinh quang vì anh hùng mà thôi.

Nhìn thấy Trương Nhất Phàm và Diêu Mộ Tình cùng xuất hiện, Lý Hồng trong thoáng chốc để đánh mất lý trí, hai người cùng có mặt ở một nơi như thế này, thì dù là con ngốc cũng có thể nghĩ ra, bọn họ đến đây làm gì.

Việc này đối với Trương Nhất Phàm mà nói, quả thật đúng như là cục bùn rơi trong đũng quần, chẳng có cách nào giải thích rõ ràng được.

Mà xui xẻo hơn nữa, đây lại đúng là một trong những điều mà Lý Hồng không thể tha thứ.

Nhưng Lý Hồng quả đúng là Lý Hồng, khi Trương Nhất Phàm nhìn thấy ánh mắt đó của cô, bốn mắt nhìn nhau một lúc. Bất chợt, cô rất lý trí làm cho bản thân bình tĩnh lại, trong phút chốc đã lấy lại nét mặt cùng dáng vẻ bình thường.

Trương Nhất Phàm tất nhiên cũng có chút kinh ngạc, ánh mắt của Lý Hồng hồi nãy rõ ràng là đong đầy những nghi ngờ. Thế nhưng lúc đó, hắn không có cơ hội giải thích với Lý Hồng, và cũng không biết giải thích như thế nào.

Hai sự biểu lộ rất kỳ quái đột ngột xuất hiện trên hai gương mặt hai người rồi lại bất ngờ biến mất. Trương Nhất Phàm rất nhanh nhìn Lý Hồng gật gật đầu, giữ một nụ cười bình tĩnh, rồi quay qua nói với Diêu Mộ Tình:

- Đi thôi, bọn họ có lẽ sắp chờ không nổi nữa rồi.

Bọn họ?

Trái tim trong lồng ngực Lý Hồng bỗng đập mạnh lên một cái, Trương Nhất Phàm rõ ràng là đang dùng lời lẽ ám chỉ cái gì đó. “Định như vậy có thể qua được mắt mình? Đừng có mơ!”

Diêu Mộ Tình cũng đang nhìn Lý Hồng, trong lòng cũng đầy những nghi hoặc. Cô hoàn toàn không quen người này, nhưng trong lòng lại có một cảm giác rất kỳ lạ, dường như hai người đã từng gặp nhau.

Khi cô định nhìn lại Lý Hồng lần nữa thì Lý Hồng đã quay người đi vào bồn tắm số 18. Nơi này Lý Hồng đã đến rất nhiều lần, và bồn tắm số 18 là nơi quá quen thuộc với cô. Sau khi đi vào, cô lập tức đóng cửa, dựa mình vào cánh cửa thở hổn hển.

Thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa thôi là cô đã không kìm chế nổi rồi.

Bởi vì cô thật sự không có cách nào dung thứ cho hành vi này của Trương Nhất Phàm. Đã có Đồng Tiểu Phàm – một người vợ đẹp như tiên nữ, lại thêm mình – một người tình đẹp như như thần băng giá, hắn còn muốn theo đuổi cái gì?

Lẽ nào dục vọng của nam giới thật sự không bao giờ có giới hạn?

Vô sỉ! Quả thực là hoang dâm vô độ!

Tên đại khốn kiếp, Trương Nhất Phàm, anh tàn nhẫn thật đấy!

Lý Hồng vô cùng căm phẫn, bản thân mình đã giữ tình yêu bao nhiêu năm, cả nụ hôn đầu, thân thể, tất cả đều trao hết cho Trương Nhất Phàm, vậy mà hắn còn có tâm trạng ra ngoài lăng nhăng bồ bịch?

Thật quá sức tưởng tượng!

Bình tĩnh lại một lúc, Lý Hồng quyết định luôn, rằng từ nay sẽ cắt đứt quan hệ với Trương Nhất Phàm! Dứt khoát không liên quan gì nữa, từ giờ sẽ thành người xa lạ.

Lý Hồng dựa vào phía sau cánh cửa, cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau đó mới tiến vào phòng thay đồ.

Chuông di động vang lên, Lý Hồng nhận máy. Khi nói chuyện, giọng nói của Lý Hồng đã trở lại rất bình thường, nghe không phát hiện ra bất kỳ vấn đề bất thường nào. Cô chỉ nói có ba chữ: “Tôi biết rồi!”

Một lúc sau cô mới từ phòng thay đồ đi ra, Lý Hồng quấn khăn tắm, chậm rãi bước xuống bồn tắm nước khoáng nóng đang bốc hơi nghi ngút.

Nhiệt độ nước trong bồn đúng với nhiệt độ mà Lý Hồng yêu thích. Đôi chân trắng nõn mịn màng như ngọc của cô vừa chạm nhẹ xuống nước liền nổi lên một tia gợn sóng, chỉ có điều khí nóng trong hồ ngay sau đó đã lan phủ, ôm trọn lấy chân cô.

Rồi chậm chậm vây xung quanh Lý Hồng. Đôi chân dài gợi cảm của cô từ từ bước xuống nước. Nước trong bồn cứ dần dần, dần dần ôm lấy đầu gối, đùi, mông, rồi đến eo cô.

Lý Hồng chậm rãi ngồi xuống chỗ ngồi matxa ở sát thành bồn, để cho nước khoáng cứ dần chiếm lấy toàn cơ thể của cô, ngập tới đôi ngực cao vút, cuối cùng hiền lành nằm yên nơi nhũ hoa trắng như tuyết.

Chiếc khăn chùm đầu màu hồng phấn bao lấy mái tóc đẹp mềm mượt của Lý Hồng. Lý Hồng một mình nằm trong bồn nước, để cho cái khí nóng nghi ngút bốc lên, tràn ngập cả không gian.

Tiếng nhạc du dương từ trong những khe đá nhẹ nhàng vọng đến, như thơ như tranh, cho con người ta cảm nhận một vẻ đẹp tĩnh mịch vô cùng. Còn Lý Hồng ở trong bồn nước thì cứ như nàng tiên cá đang mỏi mệt, dừng chân đứng tắm ở bờ hồ.

Cảnh tượng này, nếu để cho một người họa sỹ giỏi bắt những nét tinh tế vào trong tranh nhìn thấy, nhất định sẽ ngạc nhiên thán phục cho đây là một kiệt tác tuyệt thế. Tất thảy mọi thứ trước mắt, hình như vốn dĩ là một bức tranh vẽ, đẹp khôn tả. Mà Lý Hồng chính là nét khắc họa kinh thế nhất của bức tranh.

Chỉ có điều Lý Hồng lúc này không có tâm trạng nào mà nghe nhạc, cô đang nghĩ đến sự việc xảy ra hồi nãy, có thể mình đã quá xúc động chăng? Thiếu chút nữa đã để lộ cảm xúc thật của mình rồi. Nhưng chỉ sau một tuần hương, Lý Hồng đã hoàn toàn lấy lại bình tĩnh, trên gương mặt cô không còn biểu lộ bất cứ cảm xúc gì. Cô ngồi đó, giống như một pho tượng băng từ ngàn năm không thay đổi.

Lý Hồng nghĩ, với tính cách trầm tĩnh bao năm nay của mình, không đến mức để phải kích động như thế. Nhưng trong cái khoảnh khắc vừa rồi đó lại thể hiện có phần hơi thất thái. Cô thở dài một tiếng, tự nhủ phải điều chỉnh lại ngay tâm lý.

Tâm lý của một người quyết định hành vi của người đó. Lý Hồng điều chỉnh lại tâm lý, lập tức nét mặt biểu hiện lại giống như thường ngày không có gì khác. Trương Nhất Phàm và Diêu Mộ Tình nếu đã cùng nhau rồi, vấn đề này không thể cho qua. Bây giờ xem ra các vấn đề đều tới hồi công bố đáp án rồi.

Trương Nhất Phàm người ở Vĩnh Lâm, lại đường đường là một Bí thư Thành ủy, hắn hoàn toàn có thực lực và khả năng chu cấp cho một Diêu Mộ Tình. Trước đây cô cũng không để tâm lắm, cho rằng giữa Trương Nhất Phàm và Diêu Mộ Tình không thể có quan hệ đó, nhưng bây giờ xem ra, những hoài nghi của bản thân hồi đầu lại là đúng.

Diêu Mộ Tình có tiếng là mỹ nhân đẹp nhất Vĩnh Lâm, Trương Nhất Phàm là Bí thư Thành ủy thì việc họ thành một đôi cũng là bình thường dễ hiểu.

Chuyện xảy ra vừa rồi đã chứng minh một điều, đó là không được bỏ qua những nghi ngờ.

Nếu Trương Nhất Phàm và Diệu Mộ Tình thật sự có quan hệ đó, mình có thể hạ thủ được hay không?

Lý Hồng ngẩng đầu lên, dần dần rơi vào cảm giác mê man.

Lúc này, Trương Nhất Phàm và Diêu Mộ Tình đã dời sơn trang suối nước nóng, đang đi xe trên đường về thành phố. Diêu Mộ Tình ngồi cạnh Trương Nhất Phàm, trong xe tràn ngập mùi hương nước hoa.

Trong xe của ông chủ đột nhiên có thêm một mỹ nhân, Trương Tuyết Phong cố gắng không nhìn không liếc, để toàn tâm vào việc lái xe.

Hai người tắm xong lúc đó đã gần tám rưỡi tối, Trương Nhất Phàm đã rất đói rồi, định nhân lúc ăn tối cùng Diêu Mộ Tình sẽ nói chuyện cởi mở với cô.

Do đó, hắn đã lệnh cho Trương Tuyết Phong lái xe đến thẳng Ngọc Lầu Đông.

Từ sơn trang suối nước nóng về thành phố chỉ mất có hơn hai mươi cây số, tuyết cũng đã ngừng bay từ lâu, bốn bề đều một cảnh tượng mênh mông.

Bởi vì băng tuyết bao trùm cả mặt đường, quan sát không thấy những chướng ngại vật ở trên đường cho nên Trương Tuyết Phong trong lúc lái xe đã cho xe đi vào một ổ gà lớn giữa đường, làm cho cả chiếc xe bị rung lắc, người trong xe chao đảo.

Diêu Mộ Tình ngồi ở ghế bên phải, cách vị trí ngồi của Trương Nhất Phàm một khoảng khá xa, nhưng không ngờ bị xe lắc mạnh đột ngột, cô không giữ được vừng, cả thân người đổ nghiêng về phía Trương Nhất Phàm.

Một bàn tay hơi lạnh đè lên tay của Trương Nhất Phàm, đồng thời hai chiếc vai cũng va vào nhau. Trương Nhất Phàm lập tức có cảm giác man mát từ mu bàn tay tác động vào các giác quan của mình. Diêu Mộ Tình ngượng ngùng nhìn hắn cười nói:

- Em xin lỗi!

Trương Nhất Phàm nhìn lên phía trước một cái, có chút không hài lòng.

Trương Tuyết Phong vội giải thích:

- Tôi xin lỗi, vừa rồi nhìn không rõ đường, cho xe chạy phải ổ gà.

Diêu Mộ Tình cũng tiếp lời đỡ cho Trương Tuyết Phong:

- Con đường này cũng cần phải tu sửa rồi.

Nói xong lời này, bàn tay cô mới rời khỏi mu bàn tay Trương Nhất Phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK