Thẩm Uyển Vân nhón chân lên, hôn lên môi của Trương Nhất Phàm một cái.
Trương Nhất Phàm ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào cô ta nói:
- Chỉ có điều em quyết định quá lỗ mãng rồi, chuyện đã qua mười năm rồi, căn bản là em không hề hiểu gì về anh, em quyết định như vậy không hối hận sao?
- Không! Em đã mong nhớ mười năm nay, khó khăn lắm mới thực hiện được, tại sao phải hối hận chứ?
Thẩm Uyển Vân đầy vẻ hạnh phúc rúc vào trong người của hắn, nhẹ nhàng dùng mặt cà lên ngực của Trương Nhất Phàm.
- Nhưng mà anh…
Trương Nhất Phàm đang định nói ra chuyện hắn ta đã có bạn gái thì Thẩm Uyển Vân liền lấy tay che miệng của hắn lại nói:
- Anh không cần phải nói gì hết, cứ để cho em nghĩ rằng, không chừng đến cuối cùng anh sẽ phát hiện ra mặt tốt ở em, sẽ bỏ cô ta và quay về cưới em đó! Ha ha…
Thẩm Uyển Vân không ngờ lại có thể lạc quan mà cười như vậy.
Chỉ là Trương Nhất Phàm biết, đó là việc không thể. Giữa hắn và Đổng Tiểu Phàm đã có nhiều năm ăn ý với nhau. Trong lòng của hai người đã luôn gắn kết với nhau. Cho dù là có Hà Tiêu Tiêu hắn cũng không có dao động việc quyết tâm cưới Đổng Tiểu Phàm.
Hắn ta đã từng nghĩ đến trăm nghìn cách an bài Hà Tiêu Tiêu, không ngờ lại đột nhiên lòi ra một Thẩm Uyển Vân. Vả lại sự tiến triển giữa hai người quả thực như tiếng sấm chợt lóe vậy, không ai có thể đụng vào.
Khi hắn đưa cái túi đựng đầy những tinh hoa của nhiều ngày, ấn sâu vào trong cơ thể của Thẩm Uyển Vân, hắn liền biết cuộc sống của mình lại có thêm một người phụ nữ nữa.
Hơn nữa người con gái này là con gái của nhà họ Thẩm ở thủ đô, thân phận và hoàn cảnh đều không thể nào xem nhẹ.
Cho dù là Thẩm Uyển Vân bằng lòng làm người đứng sau, thì nhà họ Thẩm có thể đáp ứng không? Lúc từ trong nhà bước ra ông bố đã lại giải thích một lần nữa, tuyệt đối là không nên có quan hệ với con gái của người làm trong chính quyền, nhất là những người có thân phận và hoàn cảnh con nhà quan lại. Quan hệ tốt thì có thể là một hậu viện tốt nhưng nếu không quan hệ tốt thì có thể tạo thành một đối thủ mạnh.
Hai người họ nằm trên giường ôm ấp nhau được một hồi, đồng hồ của Trương Nhất Phàm đã 9 giờ rồi. Bản thân hắn thì vẫn chưa ăn cơm. Ở nhà thì vẫn còn một cô gái, nếu như mà không về, không biết đợi lát nữa cô ta sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Thế là hắn ta đứng dậy, bắt đầu mặc quần áo vào.
Thẩm Uyển Vân lười biếng nói:
- Ừ! Ôm em thêm lúc nữa nào.
Sau đó đôi tay ngọc ngà ngôi ở sau ôm lấy eo của Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm quay tay ra sau lưng ôm cô ta trên đùi nói:
- Dậy nào, anh vẫn còn chưa ăn cơm đó!
- Ừ! Vậy hôn em thêm cái nữa đi nào.
Phụ nữ sau khi đã bị đụng tới thân thể thì sẽ trở nên chán ngấy. Quả nhiên là như vậy. Trong phương diện này Thẩm Uyển Vân so với Hà Tiêu Tiêu chỉ sợ rằng là hơn chứ không phải là không bì kịp.
Trương Nhất Phàm ôm vào đầu cô ta. Lại ra sức tiếp tục hôn. Rất nhanh lưỡi của hai người đã đan vào nhau. Sau khi Trương Nhất Phàm và Hà Tiêu Tiêu có thực chiến, thì trong kỹ thuật ở phương diện này đã có thêm tiến triển. Tuy là không có sành sỏi trong chiến thuật tình trường nhưng đối phó với người còn non nớt này thì dư dả.
Hai người hôn nhau trong khoảng thời gian dài, Thẩm Uyển Vân căng thẳng đến nỗi tâm hồn cũng lâng lâng. Sau khi tách ra, cô ta cười cười nhìn Trương Nhất Phàm, có chút hoài nghi nói:
- Trước đây chắc hẳn là anh đã hôn rất nhiều cô gái rồi đúng không? Kỹ xảo hôn tốt đến vậy mà.
Trương Nhất Phàm chỉ cười cười, từ từ mặc quần áo vào.
Thẩm Uyển Vân cũng đứng lên. Bắt đầu tìm quanh phòng chiếc áo ngực, quần lót của mình. Cái tất chân đáng thương bị xé thủng một lỗ lớn, không thể nào dùng được nữa. Thẩm Uyển Vân dứt khoát phải đổi và mặc một cái quần bò bó sát người.
- Đi thôi! Đi đâu ăn đây? Lần đầu tiên mời bạn gái ăn cơm, dù sao thì cũng phải tìm chỗ nào lãng mạn chứ phải không?
Thẩm Uyển Vân thoải mái mà kéo lấy cánh tay của Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm ấn trán của cô ta một cái nói:
- Chú ý một chút, cẩn thận bị người ta chụp phải thì anh lại gặp xui xẻo đấy.
Thẩm Uyển Vân lúc này mới buông lỏng tay, với bộ dạng không bằng lòng nói:
- Vậy thì anh xuống trước đi, mấy phút nữa em mới tới.
Bây giờ thân phận của Trương Nhất Phàm là một Phó chủ tịch huyện. Nếu như thường xuyên bị người ta nhìn thấy hắn ta ở cùng với cô gái khác, vả lại rất là thân mật nữa thì việc này mà truyền ra ngoài sẽ có ảnh hưởng không nhỏ. Là một ký giả làm sao mà Thẩm Uyển Vân không biết rõ việc này chứ?
Chỉ có điều cô ta thực sự rất ỷ lại vào Trương Nhất Phàm, rất muốn ở cùng hắn. Hai người nhìn như một đôi vậy, không chút để ý gì mà cùng nhau đi trên phố.
Lúc ra khỏi cửa, Thẩm Uyển Vân đổi một đôi kính mắt, là một đôi kính râm rất đẹp, che khuất hơn phân nữa khuôn mặt. Từ trong khách sạn bước ra, Trương Nhất Phàm đã khởi động xe trước và ngồi trên xe đợi cô ta.
Nhìn thấy vẻ trang điểm này của Thẩm Uyển Vân này, bỗng từ một hình tượng phóng viên ăn mặc nho nhã lập tức trở thành cô gái rất là sành điệu. Trương Nhất Phàm cảm thấy bất ngờ, thật không ngờ trông bộ dạng của Thẩm Uyển Vân cũng rất là đẹp mắt.
Chỉ là cô ta đeo kính râm, không phải cận thị sao?
Có lẽ thấy Trương Nhất Phàm có chút nghi ngờ, Thẩm Uyển Vân cười nói:
- Đẹp không?
- Cũng được đó! Rất là sành điệu. Trong huyện Thông Thành không tìm ra cái thứ hai đâu.
Trương Nhất Phàm khen nói.
- Kỳ thật em vốn không bị cận thị, đeo kính chỉ là để tiếp cận với nghề phóng viên mà thôi.
Uyển Vân cười thản nhiên, cũng quyến rũ nhiều người, nghiêng nước nghiêng thành rồi.
- Đi thôi! Còn nhìn gì nữa?
Thẩm Uyển Vân thấy Trương Nhất Phàm cứ chăm chăm vào mình, thẹn thùng đẩy hắn ta.
Sắc mặt của Trương Nhất Phàm đột nhiên trầm xuống, nói chậm rãi:
- Nói cho anh biết, là ai cho em thuốc!
Thẩm Uyển Vân sửng sốt, không ngờ là Trương Nhất Phàm vẫn còn lo lắng chuyện này. Trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi lo lắng. Cô ta ngồi thẳng lên bình tĩnh nói:
- Yên tâm đi, việc này em sẽ tự biết cách xử lý tốt mà. Là người của nhà họ Thẩm, chẳng lẽ anh không tin tưởng vào năng lực của em sao?
Thẩm Uyển Vân cũng là vì suy nghĩ cho Trương Nhất Phàm. Hắn ta vừa mới bước trên con đường làm quan, vẫn là không nên đắc tội với quá nhiều người. Hơn nữa chuyện như vậy, nếu để Trương Nhất Phàm ra tay chẳng phải là sớm bại lộ ra quan hệ của hai người rồi sao?
Nếu như Thẩm Uyển Vân đã nghĩ như vậy, Trương Nhất Phàm cũng đành phải làm vậy, lái xe đi khỏi khách sạn Thông Thành.
- Chúng ta đi đâu ăn đây?
Thẩm Uyển Vân nghiêng đầu qua cười nhìn người mà lúc nãy đã làm mình cảm thấy rất mãn nguyện.
Trương Nhất Phàm suy nghĩ một chút nói:
- Tốt nhất vẫn là quay về chỗ anh ở, ở đó vẫn còn có một tên tiểu tử nữa.
- Không phải chứ! Anh còn nuôi cả thú cưng nữa ư?
Thẩm Uyển Vân thấy kỳ lạ, người bận rộn như Trương Nhất Phàm không ngờ vẫn còn tâm trạng nuôi thú.
Thẩm Uyển Vân hài hước, làm cho Trương Nhất Phàm cười ầm lên, nhưng không nói rõ ra:
- Đúng vậy! Để lát em thấy là biết mà.
Xe đậu ở một khu nhỏ của công ty thuốc lá. Thẩm Uyển Vân như là một kẻ trộm bước nhanh đến tòa nhà mà Trương Nhất Phàm sống. Âu Dương Viện Viện đang xem TV, nghe tiếng chuông cửa liền chạy ra mở cửa.
Thẩm Uyển Vân vừa mới bước vào liền hỏi:
- Con thú mà anh nuôi đâu? Ở đâu? Để em xem thử.
Khi cô ta thấy trong phòng vẫn còn giấu một cô gái đẹp như vậy thì ngẩn cả người. Cô bé này là người như thế nào của Trương Nhất Phàm? Ngoại trừ ngực nhỏ một chút, mặt có vẻ ngây thơ một chút, mặt khác thì không hề kém gì mình. Đừng nói là tình địch chứ?
Thẩm Uyển Vân dám khẳng định, cô ta tuyệt đối sẽ không phải là bạn gái của Trương Nhất Phàm. Bởi vì đối phương trông có vẻ chưa tới 18 hay 19 tuổi gì đó.
- Anh Nhất Phàm à!
Âu Dương Viện Viện thấy hai người bước vào, đặc biệt là nhìn thấy Thẩm Uyển Vân xinh đẹp kia, bậm môi lại. Giữa hai người phụ nữ này dường như có đầy lòng thù địch nhau.
Thẩm Uyển Vân thay một đôi dép đi vòng vòng trong phòng nói:
- Nhất Phàm à, con thú cưng mà anh nuôi đâu?
Trương Nhất Phàm cười cười, nhìn vào cô gái Âu Dương Viện Viện kia đang nhai nhồm nhoàm trong miệng. Âu Dương Viện Viện đang ăn vặt, thấy Trương Nhất Phàm dắt một cô gái về liền có vẻ buồn buồn ngồi xuống sô pha.
- Anh
Thẩm Uyển Vân thiếu chút nữa là ôm bụng cười ầm lên:
- Anh cũng thích đùa quá đấy! Thú cưng là cô ta đó à!
Thẩm Uyển Vân không kìm nổi mà đánh cho hắn ta một cái.
Có lẽ là hai người hành động quá thân mật, làm cho Âu Dương Viện Viện không thể chịu được, cô ta cố ý chỉnh tiếng của TV thật to. Trương Nhất Phàm tức giận đi qua đoạt lấy cái điều khiển nói:
- Làm gì vậy? Ồn chết đi được!
Âu Dương Viện Viện đứng dậy nói:
- Em đói rồi!
- Không phải đã đưa tiền cho em rồi sao?
- Hai trăm tệ đó thì làm được gì chứ? Còn không đủ cho em tiêu vặt nữa kìa. Nhanh dẫn em đi ăn đi, em đói chết rồi đây này.
Âu Dương Viện Viện kéo lấy tay của Trương Nhất Phàm, làm nũng. Mắt thì nhìn thoáng qua Thẩm Uyển Vân. Hừ! Chỉ có cô biết làm nũng thôi sao? Xin lỗi nha chị hai, già như vậy mà còn làm nũng khó coi lắm đó!
Thẩm Uyển Vân thấy ánh mắt Âu Dương Viện Viện nhìn thoáng qua mình với vẻ kỳ lạ, không thể chịu đựng được. Cô bé này hình như có lòng thù địch gì với mình, chẳng lẽ cô ta cũng thích Trương Nhất Phàm sao?
Trương Nhất Phàm buồn bực nói:
- Một ngày đưa cho em hai trăm tệ mà còn than ít, em nghĩ anh mở ngân hàng chắc?
Hắn ta nhìn thấy trên sô pha bày đầy món ăn vặt, tức giận nói:
- Mua nhiều đồ ăn vặt như vậy có thể ăn thay cơm sao?
Không ngờ là Âu Dương Viện Viện không hề giận dữ, mà ngược lại còn cười hì hì nói:
- Nếu như anh không về, thì em sẽ ăn chúng thay cơm.
Trương Nhất Phàm có vẻ bất đắc dĩ nhìn liếc qua Thẩm Uyển Vân rồi nói:
- Đi thôi, tốt nhất vẫn là nên ra ngoài ăn thôi.
Âu Dương Viện Viện lập tức cười hì hì nói:
- Anh Nhất Phàm vẫn là tốt nhất.
Sau đó liền xông ra trước, giành đi lấy giày trước.
Trương Nhất Phàm và Thẩm Uyển Vân đi tới bên cửa, hỏi âu Dương Viện Viện một câu:
- Khi nào nhà em mới có người tới?
- Sắp rồi, sắp rồi mà!
Âu Dương Viện Viện mặc xong giày rồi chạy ra ngoài cửa. Lúc ba người đi ra khỏi cửa, cô ta cứ cố ý đi giữa hai người họ, chính là không muốn để Thẩm Uyển Vân tới gần Trương Nhất Phàm.
Lúc lên xe, cô ta cũng là người đâu tiên nhảy lên ngồi ở chỗ phó lái để Thẩm Uyển Quân ngồi ở đằng sau. Trương Nhất Phàm cười bất đắc dĩ, hai người leo lên xe.
Dẫn hai cô gái này ra ngoài, thực sự rất gây sự chú ý cho người khác. Dọc theo đường đi không biết đã thu hút ánh mắt của biết bao nhiêu người. Trương Nhất Phàm không đi tới chỗ cũ quen thuộc đó mà tìm tới một tiệm cơm cũng rất khá ở trong thành. Ba người họ đã gọi một phòng riêng, im lặng ngồi dùng một bữa cơm.
Trong lúc dùng bữa, Thẩm Uyển Vân lén lút bỏ tay lên đùi của Trương Nhất Phàm, không ngừng ám chỉ. Có ý như là buổi tối tới chỗ em vậy đó!
Dùng cơm xong, Âu Dương Viện Viện kéo lấy tay của Trương Nhất Phàm nói:
- Anh Nhất Phàm à, dẫn em đi mua hai bộ đồ nha? Bây giờ ngay cả cái quần lót để tắm em cũng không có?
Cô bé này, không ngờ ở ngay trên phố lại nói chuyện không đâu vào đâu với mình. Làm cho Trương Nhất Phàm tức đến nổi không chịu nổi. Nếu không phải cô ta là con gái thì Trương Nhất Phàm sớm đã tát cho cô ta một cái rồi.
Rõ ràng là đã cho cô ta tiền, cô ta không tự đi mua. Bây giờ lại đòi mình cùng cô ta đi mua đồ lót. Không phải là đang tính làm khó mình sao? Câu nói này lại tới tai của Thẩm Uyển Vân, không biết cô ta lại có suy nghĩ thế nào đây?
Ông trời ơi! Tại sao tôi lại vô duyên vô cớ trêu chọc tiểu ma nữ này chứ? Cũng may là Thẩm Uyển Vân thông minh, cô ta chạy tới kéo lấy tay của Âu Dương Viện Viện nói:
- Đi nào, chị dẫn em đi xem. Đàn ông như anh ấy sao mà không ngại khi đi vào nơi như thế được chứ?
- Được rồi!
Âu Dương Viện Viện bĩu môi, có vẻ rất uất ức nói:
- Được rồi!