-Các anh cứ đi trước, những việc còn lại giao hết cho tôi.
Khi Trương Nhất Phàm cùng Giám đốc Thương lên xe, chiếc xe Porsche màu đỏ lúc này vẫn đậu đường hoàng ở đó.
Chiếc xe thể thao như vậy trước kia Đổng Tiểu Phàm cũng có một chiếc. Tuy nhiên, sau khi bị Trương Nhất Phàm nói cô trở nên khiêm tốn hơn. Lại nhìn chiếc xe này, vì cùng loại với chiếc xe trước kia của Đổng Tiểu Phàm, nên Trương Nhất Phàm có vẻ quen thuộc, không khỏi quay lại nhìn một cái.
Hương thơm trên người cô gái bước xuống xe không giống với các cô gái trong bãi tắm. Trương Nhất Phàm nhận ra đó là nước hoa Chanel 5 nổi tiếng.
Chanel từng nói một câu: “Điều tôi muốn là một loại nước hoa hoàn toàn khác biệt. Một loại nước hoa nữ, một loại nước hoa có hương thơm làm người ta khó có thể quên được”.
Trương Nhất Phàm quay lại nhìn theo bản năng, thấy cô gái mình vừa gặp thoáng qua lúc nãy lướt qua người mình.
Hương nước hoa nồng đậm phát ra từ cơ thể cô. Không khí nơi cô đi ngang qua tràn ngập hương thơm. Trong nháy mắt đã để lại trong Trương Nhất Phàm một bóng dáng xinh đẹp.
Cô giơ tay lên, ấn điều khiển từ xa, chiếc Porsche giống như nhận ra được người chủ, kêu lên một tiếng vui vẻ. Cô gái bước tới, mở cửa xe, bóng dáng xinh đẹp chợt hiện ra rồi biến mất.
Tiếng động cơ vang lên, Trương Nhất Phàm nhìn thấy cô gái hất mái tóc dài, với tay lấy chiếc kính râm ở phía trước xe đeo lên, che khuất phần lớn khuôn mặt xinh đẹp.
Lưu Hiểu Hiến từ bên trong đi ra, liếc mắt nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của Trương Nhất Phàm, nhìn theo ánh mắt hắn, không khỏi nhíu mày. Hơi giận dữ trừng mắt nhìn Trương Nhất Phàm. Lưu Hiểu Hiển bước đến, cố ý chạm vào bên cạnh Trương Nhất Phàm.
Tỏ ra vô tình che tầm mắt giữa Trương Nhất Phàm. Chiếc Porsche màu đỏ phát ra một tiếng động cơ rất khẽ, lao đi như gió.
Lưi Hiểu Hiên cũng không xoay người, trực tiếp bước về phía xe của mình. Khi lên xe, ánh mắt buồn bã nhìn Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm nhìn cô cười, nổ máy xe.
Trên đường trở về, trong đầu Trương Nhất Phàm vẫn luẩn quẩn bóng dáng xinh đẹp kia. Hình dáng vừa rồi, không ngờ giống như có sức hấp dẫn, khiến cho hắn nhớ mãi đến hình dáng của cô.
Trương Nhất Phàm không khỏi cười khổ. Chính hắn đã có mấy tình nhân rồi, không ngờ vẫn để ý đến một cô gái bên ngoài. Chẳng lẽ thật sự là hoa nhà không có hương thơm giống hoa dại? Hay là mình háo sắc?
Tuy nhiên, hắn không thể không thừa nhận, cô gái vừa rồi có sức hấp dẫn độc đáo. Cô gái đó có chút cao ngạo, khi bước vào cô thản nhiên cười với hắn. Không biết có ý tứ gì không. Khi đi ra, lại không hề liếc nhìn hắn một cái nào.
Người con gái như vậy, tính tình cao ngạo, lạnh lùng giống như ai đó, lại không giống. Không biết vì sao, khi đưa Giám đốc sở Thương về nhà. Trương Nhất Phàm vẫn nghĩ về cô gái này.
Lưu Hiểu Hiên gọi điện thoại đến.
-Anh về đến nhà rồi sao?
-Ừ, vừa mới đưa Giám đốc sở Thương về nhà.
-Cùng đi uống trà đi.
Lưu Hiểu Hiên gửi đi ảm chỉ rất rõ ràng. Hai người đã lâu chưa ở cùng một chỗ, mỗi lần cách xa ít nhất ba tháng mới gặp mặt. Lưu Hiểu Hiên chủ động mời hắn.
Trương Nhất Phàm định đồng ý với cô những nghĩ đến Liễu Hồng đang chờ mình ăn cơm ở nhà hắn liền khéo léo từ chối.
-Tiểu Phàm đang chờ anh ở nhà, tối nay không ra ngoài được.
Lưu Hiểu Hiên không tin:
-Thật không?
Trương Nhất Phàm không trả lời, Lưu Hiểu Hiên cũng không lên tiếng, lắng nghe tiếng thở của hắn, một lúc lâu sau cô đột nhiên nói:
-Anh đang nói dối.
Trương Nhất Phàm mặt đỏ lên, lập tức nói:
-Không có, anh về còn chưa bước vào nhà đây.
-Vậy anh ra ngoài đi, em đang đứng ngoài cửa, muốn nhìn anh một cái rồi về được không?
Lưu Hiểu Hiên giọng rất nhẹ, có chút nũng nịu.
-Nửa tiếng, cho em nửa tiếng là đủ. Sẽ không ngăn anh về nhà đâu.
Đối mặt với lời khẩn cầu của Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm làm sao có thể nhẫn tâm từ chối.
-Được rồi.
Hắn lái xe về quả nhiên nhìn thấy xe của Lưu Hiểu Hiên đậu ở ven đường. Trương Nhất Phàm dừng lại, Lưu Hiểu Hiên vội vàng xuống xe ngồi vào ghế phụ lái.
Khi thấy Trương Nhất Phàm, không ngờ có chút kích động, ánh mắt buồn bã lẫn vui vẻ, Lưu Hiểu Hiên nhìn hắn:
-Chúng ta đi đâu ngồi đây?
Trương Nhất Phàm nhìn qua, một lúc cũng không biết Liễu Hồng còn ở nhà hay không. Tối nay bị Lưu Hiểu Hiên cuốn lấy có lẽ là đi không đặng. Hắn rút một điếu thuốc, Lưu Hiểu Hiên lập tức giành lấy, nhanh nhẹn châm lửa, đặt vào miệng Trương Nhất Phàm.
Lưu Hiểu Hiên là người nổi tiếng ở tỉnh thành, ra ngoài uống trà không tiện. Trương Nhất Phàm nghĩ một chút:
-Hay là về nhà đi.
-Vậy em sẽ về làm cho anh bữa ăn khuya.
Lưu Hiểu Hiên xuống xe, hai chiếc xe một trước một sau chạy vào khu nhà của Lưu Hiểu Hiên.
Khi Lưu Hiểu Hiên lên tầng bật đèn, Trương Nhất Phàm mới xuống xe. Vừa bước vào cửa Lưu Hiểu Hiên lập tức nhào vào lòng hắn. Úp mặt vào lồng ngực hắn.
Trương nhất phàm lặng lẽ ôm cô tựa vào cánh cửa. Lưu Hiểu Hiên ngẩng đầu nói:
-Sao anh không hôn em?
Thấy hắn vẫn im lặng cô trừng mắt nhìn hắn nói:
-Anh có tâm sự.
-Không có.
-Không tin, trước đây anh không như thế?
-Anh sai chỗ nào sao?
-Trong lòng anh có quỷ.
-Đừng nói bừa.
-Còn nsoi dối, có phải là đang suy nghĩ đến cô gái kia không?
-Cô gái nào.
-Cô gái ở suối nước nóng vừa rồi.
-Không có, nghĩ đến cô làm gì, anh không thích ăn cây cỏ non.
-Em không tin, cô trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, hơn nữa rất có phong cách. Thật sự là anh không hề động lòng sao?
-Em nghĩ đi đâu vậy. Em cũng trẻ, xinh đẹp, so với cô ấy cũng rất có phong cách.
-Vậy sao anh không hôn em.
Trương Nhất Phàm hôn lên cổ cô. Lưu Hiểu Hiên nắm lấy tay hắn chậm rãi chuyển lên ngực mình, sau đó kiễng gót chân áp đôi môi lên môi hắn.
Trương Nhất Phàm ôm lấy cổ cô, hai tay Lưu Hiểu Hiên vòng qua cổ hắn, hai người bước vào phòng ngủ. Vừa ngấm tắm xong nên da dẻ rất nhạy cảm…
Lưu Hiểu Hiên khẽ nói:
-Thật ra, em rất sợ, sợ anh không thích em nữa….
Trương Nhất Phàm vỗ vỗ vai cô,
-Lần sau đừng nói những lời như thế. Anh không phải người có mới quên cũ.
-Vâng.
Trương Nhất Phàm ngẩn người. Cô bé này không ngờ biết ghen. Trong bóng đêm nghe giọng Lưu Hiểu Hiên rất nhỏ:
-Vừa rồi em thấy anh nhìn cô gái kia chằm chằm. em tức chết mất. Hiện giờ em đã hai mươi tám, người càng ngày càng già, các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ngày càng nhiều, khó giữ nổi anh không động lòng.
Trương Nhất Phàm không biết nói gì:
-Vậy như thế nào em mới tin anh?
Lưu Hiểu Hiên khẽ cắn môi:
-Chúng ta kết hôn đi.